Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 104: Ôm tiểu nương tử trở về.



“Không đâu.”

Đào Hoa dụi mặt vào hõm cổ của phu quân, giọng nói mềm mại mang theo chút làm nũng:

“Chuyện khi xưa của chàng, thiếp không hỏi. Dẫu sao thì mọi việc cũng đã qua rồi, đến thần tiên cũng chẳng quản được. Chàng không muốn nói, thiếp cũng không ép, kẻo lại khiến chàng thấy phiền lòng.”

“Hạ cô nương nói mấy lời khiến lòng thiếp chộn rộn, là vì thiếp không rõ quan hệ giữa hai người. Nhưng hôm qua chàng đã nói rõ rồi, trong lòng thiếp đã sớm chẳng còn vướng bận chi cả.

Chỉ cần trong lòng chàng không có người khác, thì không ai có thể khiến thiếp tổn thương được. Nàng nói chúng ta tuổi tác cách biệt, thiếp cũng chấp nhận. Dù sao thì, thiếp đã nhận định chàng, muốn làm phu thê một đời với chàng.”

Tần Phong khẽ cười:

“Nàng có thể nghĩ vậy, ta an tâm rồi.”

“Ấy là bởi vì chàng cho thiếp đủ dũng khí và niềm tin.”

Nàng cười khúc khích, rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ:

“À mà… nàng ấy cũng hỏi chúng ta ở đâu, còn nói chàng trước kia oai phong lắm.”

Nói đến đây, Đào Hoa vốn còn đang lim dim lười biếng, bỗng mở to mắt, đôi mắt đen láy long lanh sáng:

“Phu quân, chàng thật sự từng là đại tướng quân nơi sa trường, sát địch vô số ư?”

“Ừ.” – Tần Phong gật đầu.

Đào Hoa liền đưa tay sờ lên vết sẹo dài nơi n.g.ự.c chàng, giọng thương xót:

“Vậy, vết sẹo này là khi đ.á.n.h trận bị địch đả thương sao?”

“Đúng vậy.” – chàng đáp.

“Người đó dám làm chàng bị thương nặng thế, chàng… có báo thù không?” – Đào Hoa chau mày, hốc mắt đỏ lên vì xót.

“Có. Khi đó ta phản đòn, một đao c.h.é.m hắn dưới vó ngựa.”

“Ừm! Vậy thì tốt!”

Đào Hoa khẽ vuốt lên vết sẹo, ánh mắt đau lòng:

“Loại người đó thật quá đáng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Phong hơi nhếch môi:

“Ta vừa nói mình từng g.i.ế.c người, nàng không sợ sao?”

“Đó là kẻ địch, hắn muốn lấy mạng chàng thì chàng dĩ nhiên phải phản kích.”

Đào Hoa ngẩng đầu nhìn chàng:

“Chàng nghĩ thiếp sợ nên giấu thiếp ư? Hạ cô nương từng nói thân phận của thiếp không xứng với chàng, rằng thiếp chẳng hiểu chàng. Có lẽ thiếp thật chẳng thể hiểu hết được. Nhưng thiếp không sợ.

Thiếp biết chàng sẽ không g.i.ế.c người vô cớ. Chàng ra trận là vì bảo vệ quê hương. Dẫu đôi tay chàng từng nhuốm máu, trong mắt thiếp, đó vẫn là đôi tay đáng tin nhất trần thế.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Nói rồi nàng cúi đầu ôm lấy đôi bàn tay ấy, áp sát lên má mình, khẽ cười ngọt ngào:

“Phu quân của thiếp là người tốt nhất!”

Tần Phong cảm nhận được nỗi niềm trân trọng đầy chân thành trong lòng tiểu nương tử, nhìn nàng như tràn ngập niềm vui không sao kìm giữ được, khiến chàng cũng bất giác nở nụ cười.

Tần Phong càng nhìn nàng càng muốn hôn, càng ôm càng không muốn buông tay, chỉ muốn cả đời nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

 

Sáng sớm hôm sau, hai phu thê khởi hành trở về.

Trời chưa kịp tối, hai người đã về tới thôn Bạch Vân.

Lúc mang xe lừa đến nhà thôn trưởng trả lại, vừa đúng giờ cơm. Thôn trưởng một nhà nhiệt tình mời họ ở lại ăn bữa cơm nóng.

Hai người ban đầu còn khách sáo từ chối, nhưng nghĩ đến trong nhà lạnh lẽo, bếp núc chưa nổi lửa, cuối cùng cũng vui vẻ nhận lời.

Trong bữa cơm, thôn trưởng thuận miệng nhắc đến chuyện đất đai:

“Tần Phong à, trước đó ngươi không phải từng nói muốn chuyển vào trong thôn ở sao? Lão đây cũng để mắt mấy lần rồi, nhưng trong thôn không có đất trống, e là một thời gian nữa cũng khó có chỗ thích hợp.

Hay là ngươi cứ củng cố lại tường viện cho chắc, hoặc nuôi vài con ch.ó dữ trong nhà, cũng đỡ lo phần nào.”