Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 103: Ta lợi hại thế nào, chẳng lẽ nàng còn không biết?



“Không hẳn là không vui.”

Tần Phong nhìn thấy tiểu thê tử, bao nhiêu cảm xúc rối ren trong lòng dường như cũng dịu lại.

Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng:

“Chỉ là có chút cảm khái về chuyện xưa. Trước kia ta cố tình xa rời huynh đệ, nay nghe Hạ Tuấn nhắc đến bọn họ, lòng có chút ngổn ngang.”

Tần Phong nói chuyện chừng mực, không đầu không đuôi. Đào Hoa dẫu chẳng hiểu rõ đầu đuôi sự tình, nhưng nhìn thấy nét ưu tư giữa mày của phu quân, nàng liền thấy xót xa.

Nàng khoác tay chàng, nhẹ giọng dắt chàng ngồi xuống cạnh bàn:

“Chàng uống chút trà cho ấm họng trước đã. Nếu muốn nói gì trong lòng, thiếp luôn sẵn lòng lắng nghe. Còn nếu chàng mỏi mệt, vậy thì chúng ta nghỉ sớm.”

“Ừ.”

Khi Đào Hoa vừa nghiêng người rót trà, Tần Phong đã dang tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Chàng vùi đầu vào vòng n.g.ự.c thơm mềm, khẽ thì thầm:

“Thuở trước huynh đệ chúng ta từng ôm chí lớn, cuối cùng lại vì quyền thế mà tán đàn rã nghé.

Ta không vướng bận gia đình, không cha nương, không thê nhi nên mới dứt khoát bỏ lại tất cả, rời xa chốn thị phi ấy.

Nhưng những người ở lại… ta vốn tưởng họ sẽ không còn được như xưa. Ai ngờ hôm nay nghe Hạ Tuấn kể lại, mới hay những ngày họ trải qua còn gian khổ hơn cả ta nghĩ.

Ta thấy tiếc cho họ… Nhưng người mỗi người một số, đều là do mình chọn cả.

Nay ta đã có nàng, có một mái nhà, lòng đã đủ viên mãn rồi.

Đào Hoa, sáng mai chúng ta khởi hành về thôi.”

“Được, chàng nói sao thì thiếp nghe vậy.”

Đào Hoa nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, rồi đưa tay xoa mái tóc chàng:

“Sáng mai chúng ta về, thiếp cũng đang nhớ lũ thỏ con của chúng ta, không biết chúng có sao không, có bị lạnh c.h.ế.t mất không.”

“Chắc chắn là không rồi.”

Tần Phong ngẩng đầu khỏi lòng nàng, mắt ánh lên ý cười:

“Nàng đã sắp xếp ổ cho chúng chu đáo như thế, nếu chúng dám c.h.ế.t, ta nhất định vào rừng, phá nát cả hang ổ tổ tiên của chúng ra!”

Đào Hoa bật cười:

“Người ta bảo ‘giảo thố tam quật’ mà, chàng có bản lĩnh lớn vậy sao?”

Tần Phong nhướng mày, tay khẽ siết vòng eo nàng, nhấc bổng nàng lên đặt vào lòng mình:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta lợi hại thế nào, chẳng lẽ nàng còn không rõ?”

Đào Hoa mím môi cười khúc khích:

“Rõ rồi, rõ rồi. Phu quân thiếp lợi hại nhất, mau uống ngụm nước đi.”

“Cùng uống.”

“Thiếp không khát.”

“Không, nàng khát.”

Đào Hoa trợn mắt:

“Đã bảo là không khát rồi, chàng làm sao vậy hả?”

Vừa dứt lời, nàng đã nâng ly đưa tới bên miệng Tần Phong.

Chàng cúi đầu uống một ngụm lớn, nhưng ngay sau đó lại bất ngờ giữ lấy gáy nàng, đem toàn bộ nước trong miệng chuyển sang cho nàng.

Đào Hoa như chợt hiểu ra vì sao ban nãy chàng nhất định nói nàng khát…

Nàng bị cướp hết hơi thở.

Chàng bế nàng đứng dậy, hai chân nàng vô thức quấn chặt lấy eo chàng.

Chiếc ly trong tay nàng rơi nghiêng, nước trà văng khắp người, ướt đẫm vạt áo.

Tần Phong vẫn cứ ôm nàng, từng bước từng bước đưa nàng vào trong.

Lúc này, cái ướt lạnh trên cổ áo đã chẳng còn đáng để để tâm nữa…

 

Sau đó, Tần Phong ôm lấy Đào Hoa, để nàng gối đầu lên tay mình, nhẹ giọng hỏi:

“Sao nàng không hỏi ta với Hạ Tuấn trước kia là làm gì, tại sao lại gọi là huynh đệ?”

Đào Hoa rúc người trong lòng chàng, cả người mềm oặt:

“Không cần hỏi, thiếp biết rồi. Thực ra, khi chàng ra ngoài, Hạ cô nương lại tìm đến thiếp.”

“ nàng ta lại tới tìm nàng làm gì?” – Tần Phong lập tức chau mày –

“Có nói gì khiến nàng buồn bực không đấy?”

 

 

Hạt Dẻ Nhỏ