Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 107: Xem ra đêm nay phu quân phải cố thêm một phen rồi.



Hạ Tuấn chau mày, khẽ hừ:

“Chuyện nhà không tiện nói ra ngoài, hỏi làm gì cho thêm phiền?”

Tần Phong lườm hắn một cái, sắc mặt lạnh như sắt:

“Còn không mau cút đi? Bằng không, ta không ngại trong năm chiêu đ.á.n.h gãy tay chân ngươi.”

Sắc mặt Hạ Tuấn biến đổi:

“Sao ngươi lại tuyệt tình đến thế, hả?”

Tần Phong đã chẳng còn chút kiên nhẫn:

“Đừng lắm lời, ta bận trăm công nghìn việc, không rảnh ở đây nghe ngươi lải nhải vô nghĩa.”

Hạ Tuấn lẩm bẩm:

“Chẳng phải chỉ là xây vài gian nhà thôi sao, gọi thêm vài người đến, ba ngày là dựng xong.”

Tần Phong thấy hắn vẫn còn nhiều lời, liền xắn tay áo, nắm nắm quyền, vẻ mặt tỏ rõ không kiên nhẫn nữa.

Thấy vậy, Hạ Tuấn vội xua tay, cười gượng:

“Được rồi được rồi, nói thật cho ngươi biết vậy. Muội muội ta bị ép hôn, người trong nhà chọn cho nàng một kẻ nàng không thuận ý, ta không nỡ để muội mình chịu ủy khuất nên dẫn nàng bỏ trốn.

Người nhà đang tìm chúng ta khắp nơi, nhưng họ đoán thế nào cũng chẳng ngờ chúng ta lại chạy tới tận nơi heo hút này. Nói thật, ta cũng đâu ngờ ngươi lại ẩn cư ở đây.”

Tần Phong bán tín bán nghi:

“Thật vậy?”

Hạ Tuấn vừa dứt lời đã giơ tay đ.ấ.m lên vai Tần Phong một quyền:

“Ta đem chuyện danh tiết muội mình ra nói đùa chắc? Ngươi đúng là kẻ sắt đá. Nhưng có một điều, ngươi phải hứa với ta, chuyện này chỉ được để bụng, không được kể với ai, ngay cả thê tử ngươi cũng không được nói.”

“Vậy nếu có người hỏi, ngươi định trả lời ra sao?” – Tần Phong nhướng mày hỏi.

“Giờ cứ lo dựng nhà đã. Người ta hỏi thì bịa ra một lý do là được, thiên hạ này thiếu gì lý do.”

Tần Phong lắc đầu cười lạnh:

“Lão hồ ly.”

Hạ Tuấn lại cười ha ha:

“Cảm ơn đã khen! Thông minh vốn là phúc phần.

Thế nào, tra hỏi cũng xong rồi, ta có thể đi được chưa?”

“Vội gì? Ở lại dùng bữa đã.”

“Thôi khỏi, nhà chưa dựng xong, ăn xong cũng không có chỗ mà ngủ. Sau này còn nhiều cơ hội, hôm nay ta đi trước, mai lại gặp.”

Khi ngang qua tiền viện, thấy khói bếp đã bốc lên, Hạ Tuấn ghé miệng gọi vào nhà bếp:

“Đi trước đây, Đào cô nương! Sau này chính là hàng xóm rồi đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đào Hoa bất ngờ nghe gọi, cũng lễ phép đáp lại một tiếng, nhưng không bước ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Tần Phong trở vào bếp, thấy nương tử đang thái rau, chàng liền tiến tới nhóm lửa.

Đào Hoa vừa thái rau vừa hỏi:

“Chàng không giữ hắn lại dùng bữa sao?”

“Trễ rồi, không tiện.” – Tần Phong đáp.

“Chàng có nghe hắn nói gì không, có vẻ vui vẻ lắm, thật sự định ở bên cạnh chúng ta sao?”

“Ừ, giấy tờ xong cả rồi, mai khởi công.”

Đào Hoa cau mày, tay dừng lại:

“Sao vậy chứ? Hắn còn muốn khuyên chàng hồi kinh à?”

“Không phải.” – Tần Phong ngừng lại, trầm giọng nói –

“Hắn bảo muội muội hắn bị ép gả cho người không ưa thích, hắn không đành lòng nhìn muội mình chịu ủy khuất nên đưa nhau trốn đi. cha nương hắn tính khí cứng rắn, nếu bị bắt về, có khi thật sự sẽ bị đ.á.n.h què tay chân.”

“Trời đất, nghe mà khiếp.” – Đào Hoa tròn mắt kinh hãi.

Tần Phong gật đầu:

“Cho nên tạm thời đến đây tránh nạn. Nhưng nàng đừng lo, việc nhà người ta thế nào cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.”

“Cũng chưa hẳn,” – Đào Hoa khẽ nói – “Nếu thực sự như vậy, thì từ nay xóm mình cũng đỡ hiu quạnh hơn, ít nhất cũng đông người thêm chút.”

Tần Phong nghiêng đầu liếc nàng, ánh mắt sâu xa:

“Thế ra nàng chê nhà mình ít người?”

“Đúng vậy.” – Đào Hoa gật đầu, ánh mắt mơ màng –

“Đợi nhà mới dựng xong, chúng ta cũng có thể sinh bảo bảo rồi. Thiếp thích một gia đình đông đúc, ấm cúng.”

Lòng Tần Phong rúng động, khóe miệng nhếch lên đầy ý vị:

“Xem ra đêm nay ta phải cố gắng thêm một phen rồi.”

“Ưm~” – Đào Hoa đỏ mặt, khẽ lườm chàng –

“Chỉ cố một phen thì sao đủ? Phải cố nhiều phen mới được.”

Tần Phong ra vẻ ngây thơ:

“Cố gì mới được?”

“Chàng còn giả ngốc à?” – Đào Hoa khẽ hừ, cúi đầu nói nhỏ –

“Hạt giống phải nhiều mới mong nảy mầm chứ sao!”

 

Hạt Dẻ Nhỏ