Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 108: Xem ra ta cưới về một tiểu nương tử hay rơi lệ rồi.



Tần Phong bỗng đặt kẹp lò xuống, nói:

“Được rồi, nương tử nhóm lửa đi, để ta nấu cơm.”

Đào Hoa chớp chớp mắt ngơ ngác:

“Sao vậy? Chẳng lẽ phu quân chê tay nghề của thiếp rồi?”

Tần Phong bật cười, ánh mắt cưng chiều:

“Không phải, chỉ là nàng thái rau quá tỉ mỉ, thành ra tốn thì giờ.”

Đào Hoa hiểu ý chàng, nhưng vẫn nũng nịu nói:

“Tốn gì chứ, đêm còn dài mà.”

Tần Phong trầm giọng đáp:

“Sáng mai nhà cũ sẽ dỡ bỏ, mấy hôm sau chỉ có thể ngủ tạm ngoài chái bếp, sao bằng trong nhà ấm áp được.”

“Vậy cũng được…” – Đào Hoa chu môi – “Phu quân nói có lý, vậy để thiếp nhóm lửa.”

Đêm thu lạnh giá, trong ổ chăn nhỏ lại nóng hầm hập. Chiếc giường gỗ kêu kẽo kẹt không ngừng.

Đào Hoa gối đầu lên tay Tần Phong, lòng chộn rộn:

“Sắp có hàng xóm rồi, chắc chắn phải đóng lại cái giường khác thôi.”

Tần Phong ôm nàng, khẽ gật đầu:

“Ừ, đã dặn thợ mộc làm rồi, đợi nhà dựng xong là đem về ngay.”

 

Ngày khởi công trời trong nắng ấm, là một ngày lành hiếm thấy.

Bao nhiêu nam nhân trong thôn đều đến giúp một tay, ai nấy khí thế hăng hái.

Nhất là khi phát hiện bên cạnh nhà Tần Phong cũng có người xây dựng, hai bên như vô hình tranh tài, không ai chịu chậm hơn ai.

Mẫu thân Đào Hoa – Chu thị – sợ nữ nhi một mình xoay xở không xuể, từ sớm đã qua giúp đỡ.

Mấy phụ nhân trong thôn cũng tụ lại, vừa làm vừa tán gẫu.

Người ta tò mò hỏi Đào Hoa về người hàng xóm mới – là ai mà đột nhiên tới đây xây nhà.

Nhưng Đào Hoa kín miệng, không hé lời nào.

Sau chẳng biết ai đi dò la được, nói rằng đó là một đôi huynh muội họ Hạ, do làm ăn thua lỗ nên mới lui về thôn quê nương náu.

Đào Hoa nghe vậy chỉ cười không đáp.

Tối đến, nàng đem chuyện kể lại cho Tần Phong nghe, chàng cười nhàn nhạt:

“Hạ Tuấn đúng là lão hồ ly, chuyện bịa đặt thì giỏi nhất là hắn.”

Trong quá trình dựng nhà, Hạ Tuấn chẳng mấy khi xuất hiện. Đến ngày hoàn công, hắn cũng không lộ mặt.

Thế nhưng với người trong thôn và Đào Hoa, việc cất được căn nhà ngói gạch kiên cố như vậy quả là chuyện vui lớn.

Hôm cất nóc, thôn trưởng đứng trước cửa đốt pháo, Tần Phong ở trên mái rải kẹo xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lũ trẻ trong thôn tranh nhau nhặt lấy, khung cảnh chẳng khác gì tết đến.

Đào Hoa cũng bày hai bàn đầy ắp thức ăn, mời tất cả mọi người cùng chung vui.

Khi Tần Phong gắn viên ngói cuối cùng, nàng cười đến mức miệng không khép lại được:

“Phu quân, nhà của chúng ta đẹp quá chừng! Còn rộng rãi nữa, thiếp thật sự vui không tả xiết.”

Tần Phong thấy nương tử rạng rỡ, bèn vươn tay xoa đầu nàng, dịu giọng:

“Mai ta sẽ kéo chiếc giường mới về. Sau này kiếm được thêm tiền, chúng ta sẽ sắm sửa thêm vật dụng khác.”

“Ừm!” – Đào Hoa gật đầu lia lịa – “Nhà lớn như vậy, phòng nào cũng trống, nhất định phải sắm nhiều thứ lắm mới đủ.”

Tần Phong nhìn nàng, ánh mắt thoáng nét áy náy.

Đào Hoa nhíu mày, khẽ hỏi:

“Sao vậy phu quân, sao lại nhìn thiếp như vậy?”

Tần Phong vuốt má nàng, giọng khàn khàn:

“Hôm cưới nàng, nàng đã phải chịu thiệt thòi. Chẳng có hỉ phục, chẳng có rượu cưới, chỉ một tờ hôn thư là đón nàng về nhà.

Hay là chúng ta chọn một ngày lành, làm lại một lễ thành hôn đàng hoàng?”

“Ơ?” – Đào Hoa gãi đầu –

“Như vậy có được không? Dù gì ai trong thôn cũng biết chúng ta là phu thê rồi, lại làm hôn lễ nữa thì… ngượng c.h.ế.t mất.”

Tần Phong gật đầu:

“Cũng đúng. Vậy thì… mặc lại hỉ phục nhé? Nàng từng hỏi ta chuyện đó, nhưng lúc ấy ta từ chối rồi.”

Nghe đến đây, nước mắt Đào Hoa lập tức rưng rưng:

“Ừm… vậy thì được. Hai chúng ta lặng lẽ mặc ở nhà cũng được.

Hu hu… sao phu quân tự dưng lại nhắc đến chuyện này chứ? Làm thiếp muốn khóc.

Thiếp cũng từng mơ mình sẽ như bao tân nương khác, có hôn lễ đủ đầy, nhưng chỉ cần được về bên chàng là thiếp đã mãn nguyện rồi.

Chàng đối xử với thiếp thật tốt, thật lòng. Thiếp được ăn ngon mỗi ngày, giờ lại có nhà mới để ở, lòng thiếp thật sự rất vui.

Chàng mỗi ngày lại khiến thiếp yêu chàng hơn ngày hôm qua.”

Tần Phong khẽ cười, đưa tay lau lệ cho nàng:

“Xem ra ta cưới được một tiểu nương tử hay rơi lệ về nhà rồi, còn là một tiểu nương tử nước làm thành.”

Đào Hoa ôm lấy chàng, rúc vào ngực:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Thiếp không phải khóc nhè đâu… chỉ là không nén được thôi.”

“Được, vậy thì đừng nén nữa.”

Tần Phong ôm nương tử vào lòng, giọng dịu dàng cưng chiều:

“Ở trước mặt ta, nàng muốn thế nào cũng được. Dù trời có sập xuống, ta cũng sẽ thay nàng gánh lấy.”