Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 109: Sói con thì không, nhưng sói lớn thì có một con.



Hôm ấy, khi Tần Phong vừa kéo chiếc giường mới về nhà, thì huynh muội họ Hạ cũng vừa lúc dọn đến, mang theo ba cỗ xe lớn đồ đạc.

Thấy họ hành lý cồng kềnh, Tần Phong không nói hai lời liền bước tới phụ một tay.

Vì đến trưa mới thu dọn xong, Đào Hoa lại là người hiếu khách, bèn nấu cơm mời hai vị hàng xóm mới sang dùng bữa.

Huynh muội họ Hạ khách khí vô cùng, lại còn mang theo lễ vật ra mắt.

Hạ Tuấn xách theo một vò rượu ngon, còn Hạ Phương Hoa thì đem theo hai gói bánh điểm tâm mua từ huyện thành, đôi bên gặp mặt lần đầu đã hòa thuận vui vẻ.

Hạ Tuấn và Tần Phong ngồi một chỗ, cứ như hàn huyên mãi cũng chẳng hết chuyện.

Đào Hoa cũng từng muốn thân thiết với Hạ Phương Hoa, nhưng chẳng hiểu sao nói chuyện cứ không hợp ý. Nàng nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thôi không miễn cưỡng bản thân nữa.

Về sau gặp thì mỉm cười, chào hỏi một tiếng là đủ lễ, không cần cố gắng làm thân cho mệt.

Nhà mới vừa xây xong, việc gì cũng bộn bề.

Lại đang vào độ xuân sang, vạn vật đ.â.m chồi, đất trời tràn sinh khí.

Tần Phong và Đào Hoa mỗi ngày đều ra ngoài làm lụng.

Hai người khai hoang mảnh đất sau vườn, gieo xuống hạt giống rau xanh; còn định trồng ngô dưới chân núi.

Chỗ đất đó nếu may mắn được thì về sau có thể thu được ít lương thực.

Còn ruộng nước thì không trông mong, vì chỗ họ ở gần núi, địa hình không thuận.

Mà trong thôn lại chẳng có ruộng, đành tính tới chuyện sau này có tiền thì mua một mảnh.

Cũng may, cái ăn chẳng phải nỗi lo.

Tần Phong là tay thiện xạ, săn thú không khó, bán được còn có tiền mua gạo mua dầu.

Có điều từ sau khi cưới Đào Hoa, Tần Phong ít vào sâu trong rừng hơn.

Đào Hoa mỗi ngày đều theo phu quân.

Nàng đã học được cách đặt bẫy bắt thỏ. Không có Tần Phong đi cùng, nàng cũng có thể tự mình bắt được mấy con.

Khi Tần Phong vào rừng, nàng thì mải miết đào cây, hái hoa.

Những cây hải đường, yến sơn hồng trước cổng, chậu lan trong sân đều là nàng đào về từ núi.

Sau vườn còn có một gốc cây đào và một cây tì bà nho nhỏ – vài năm nữa là kết trái.

Nàng bài trí sân nhà gọn gàng tinh tươm, lại trồng thêm ít hoa lá xanh tươi, được dân trong thôn khen ngợi mãi.

Mỗi lần Tôn Tiểu Lan ghé qua đều tấm tắc khen không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nọ, phu thê hai người còn dắt tay nhau đi chợ phiên, đem về một con tiểu lang cẩu – một chú ch.ó sói con, lông đen như mực, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa có chút hung dữ.

Đào Hoa đặt tên cho nó là Tiểu Hắc, cưng như bảo bối.

Tuy nàng đã cẩn thận làm ổ riêng cho nó trong sân, nhưng vẫn không đành lòng rời xa.

Đêm về còn muốn ôm nó ngủ cho ấm.

Tần Phong thấy vậy, dở khóc dở cười, vài lần xách con ch.ó ra ngoài, không cho nó lên giường.

Đào Hoa không vui, liền giương mắt lý lẽ:

“Ôm ngủ một đêm thôi mà, có làm sao đâu! Nó đáng yêu như vậy, mới có một tháng tuổi thôi đấy.”

Tần Phong mặt nghiêm lại:

“Tiểu lang cẩu thì không cho ôm ngủ. Nhưng đại lang thì có một con, nàng ôm không?”

Đào Hoa giơ một ngón tay, chớp mắt làm nũng:

“Một đêm thôi mà, Phu quân , thiếp cầu xin chàng đó~”

“Không được.” – Tần Phong mặt không đổi sắc, cúi người vác nương tử lên vai.

Đào Hoa thét lên một tiếng, chưa kịp hoàn hồn đã bị đặt lên đệm.

Giường mới to hơn giường cũ, lại chắc chắn, động đậy thế nào cũng chẳng phát ra tiếng.

Chỉ tiếc nhà họ Tần ở nơi vắng vẻ, chỉ có hai nhà sát nhau dưới chân núi.

Lúc phu thê trẻ tình cảm mặn nồng, tiếng động khó tránh.

Người bên nhà kia – có lỗ tai thính nhạy – thì khổ sở.

Trong bóng tối, Hạ Phương Hoa cau mày lẩm bẩm:

“Mê hoặc lòng người… ca ca, sống thế này đến bao giờ mới thôi?”

Hạt Dẻ Nhỏ

Hạ Tuấn đáp tỉnh rụi:

“Đâu phải ta bắt muội bỏ trốn.”

Hạ Phương Hoa c.ắ.n răng:

“Huynh đừng giả ngốc! Huynh định ở đây bao lâu nữa? Rốt cuộc có đưa được Tần Phong về không hả?!”