Tôn Tiểu Lan tò mò hỏi:
“Bọn họ mỗi ngày ở nhà làm gì thế? Cũng chẳng thấy ra đồng, chẳng đi săn, không làm ăn gì mà cũng sống được? Không phải nói trước kia làm ăn thua lỗ sao? Vậy tiền ở đâu mà ăn uống?”
Đối với nhà họ Hạ mới chuyển tới, nàng quả thực hiếu kỳ vô cùng.
Đào Hoa biết đôi chút. Phu quân từng nói với nàng, Hạ Tuấn là người bỏ trốn khỏi hôn lễ, tạm thời trú chân nơi thôn này, về sau tất sẽ hồi kinh. Nhưng chuyện này liên quan tới thanh danh nhà người, dù có thân như tỷ muội, nàng cũng không tiện đem ra buôn chuyện.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nàng chỉ lắc đầu nói:
“Ta cũng không rõ lắm. Họ nói trước kia làm ăn buôn bán, chắc cũng tích được ít bạc. Biết đâu làm ăn lớn lắm ấy chứ.”
Tôn Tiểu Lan hạ giọng:
“Không phải phu quân ngươi từng quen biết họ sao? Huynh ấy cũng không rõ họ ra sao à?”
“Ta và phu quân chẳng mấy khi hỏi chuyện quá khứ, chỉ lo sống cho yên ổn bây giờ thôi.” – Đào Hoa mỉm cười đáp.
Tôn Tiểu Lan gật đầu:
“Cũng đúng. Nhưng ta cứ thấy nhà họ Hạ là lạ, cứ như có chuyện gì giấu trong lòng, lại có mục đích khác.”
“Có khi đúng như vậy,” – Đào Hoa hờ hững – “nhưng mặc kệ họ. Họ muốn làm gì thì làm. Nếu phu quân ta không đồng ý rời đi, thì họ có tính toán gì cũng bằng thừa.”
Đào Hoa vốn là người sống đơn thuần, nhưng trong lòng nàng lại tin tưởng trượng phu tuyệt đối. Hắn từng nói: cả đời này sẽ cùng nàng vun vén tiểu gia ấm cúng, vậy nàng tin. Và nàng cũng đã sớm chuẩn bị cho điều đó rồi.
Tỷ như hôm nay, mặt trời đã đứng bóng, tiễn khách rời khỏi cổng, nàng liền vội trở vào bếp nấu cơm.
Đợi phu quân về, là có thể ăn ngay cơm nóng canh thơm.
Nàng đang rút củi để hâm cơm thì ngoài sân có tiếng bước chân quen thuộc, nàng lập tức nhận ra là phu quân trở về.
Không kịp lau tay, nàng chạy vội ra ngoài.
Ai dè mới ló mặt ra đã thấy Hạ Tuấn đứng đó, ngăn ngay Tần Phong lại.
Đào Hoa vốn muốn bước theo, nhưng đúng lúc đó lại ngửi thấy mùi khét từ bếp truyền ra.
Nàng đành ngậm ngùi quay gót trở lại, nhanh tay vớt nồi cơm ra cứu vãn.
Chưa xử lý xong thì Hạ Phương Hoa đã bước tới trước cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta tới báo một tiếng, Tần đại ca trưa nay sẽ dùng bữa ở nhà ta, muội đừng đợi cơm nữa.”
Dứt lời nàng liền xoay người bỏ đi, giọng điệu vừa cứng rắn lại lạnh lẽo.
Đào Hoa thoáng ngỡ ngàng, nhưng vẫn giữ lễ đứng dậy:
“Sáng nay hình như nhà tỷ khá đông người, có phải có khách quý đến chơi? Đã vậy thì không tiện quấy rầy. Cơm nhà ta cũng vừa chín, vốn định gọi phu quân về ăn cơm.”
Hạ Phương Hoa quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt:
“Có mấy người đến chơi thật. Nhưng muội không cần gọi Tần đại ca đâu, hôm nay khách tới là huynh đệ cũ của huynh ấy, từng vào sinh ra tử. Gặp lại cố nhân, nói hoài chẳng hết chuyện. Muội chen vào chỉ tổ vướng chân vướng tay.”
Nghe qua thì có lý, nhưng Đào Hoa nghe xong lại chẳng thấy dễ chịu chút nào.
Nàng khẽ chau mày, mắt nhìn đối phương chằm chằm:
“Tỷ đã truyền lời, ta cũng đã rõ. Nếu vậy thì mời tỷ quay về đi.”
Một câu không nặng không nhẹ, nhưng khiến Hạ Phương Hoa cứng họng.
Nàng nào ngờ tiểu nương tử trước giờ luôn dịu dàng, cười nói nhẹ nhàng, mà lúc này cũng biết mỉa mai, đẩy người khéo léo như vậy.
Hạ Phương Hoa sa sầm nét mặt, quay ngoắt người đi, chẳng buồn đáp lấy một câu.
Đào Hoa đứng ở cửa, nghe tiếng trò chuyện rôm rả bên kia tường, lòng lại thấy cơm canh vừa nấu cũng nhạt thếch.
Chỉ cách một bức tường, có mấy bước chân, vậy mà lại phải nhờ người khác truyền lời?
Lúc này, bên nhà họ Hạ, Tần Phong nhíu mày nhìn Hạ Tuấn:
“Ngồi gì mà ngồi. Ta còn chưa vào nhà, ngươi đã lôi ta sang đây, ta phải về chào nương tử một tiếng đã.”
“Ái chà, không cần đâu,” – Hạ Tuấn cười cười – “ta đã bảo muội ta qua truyền lời rồi. Ngươi nhìn kìa, nó cũng về rồi.”
Tần Phong nhìn theo ánh mắt y, quả thấy Hạ Phương Hoa đang từ cửa đi vào, nét mặt lại không mấy vui.
Hắn khẽ nhíu mày, không nói gì, nhưng sắc mặt trầm xuống rõ rệt…