Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 112: Vậy thì sau này, phải càng thêm thương yêu tiểu nương tử mới được.



“Các ngươi cứ ngồi lại dùng trà, ta về chút rồi quay lại ngay.”

Tần Phong tuy không hiểu rõ Hạ Phương Hoa, nhưng hắn rất hiểu thê tử của mình.

Nương tử của hắn tính tình mềm mỏng, lại hay để tâm nghĩ ngợi. Giờ không rõ Hạ Phương Hoa đã nói những gì, nhưng hắn đoán chắc tiểu nương tử sẽ có phần không vui trong lòng.

Chỉ cách mấy bước chân thôi, trở về nói một tiếng cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, sao có thể không về?

Thấy Tần Phong thái độ cương quyết, Hạ Tuấn cũng chỉ đành dặn hắn đi mau về sớm.

 

Tần Phong vừa bước vào sân nhà, liền thấy tiểu nương tử đang ngồi bên bàn, một tay bưng bát cơm, tay còn lại dùng đũa khẽ chọc vào từng hạt gạo, vẻ mặt đầy ấm ức.

Gò má nàng phồng lên như con sóc nhỏ, đáng yêu đến mức khiến hắn không nhịn được bật cười khẽ.

Hắn sải bước tiến lại gần:

“Ai chọc giận nương tử của ta vậy, má phính cả lên, đủ để treo ống dầu rồi đó.”

Đào Hoa đang ngồi nghĩ ngợi, bị giọng nói quen thuộc làm cho giật mình.

“Chàng… sao chàng lại về?”

Đợi kịp phản ứng, nàng liền trề môi, cố nén giận mà nói tiếp:

“Chàng chẳng phải cùng huynh đệ có muôn vàn chuyện muốn trò chuyện hay sao? Còn chẳng buồn bước vào nhà, chàng cứ sang đó mà ăn cơm đi. Nhà họ Hạ thị có rượu ngon thịt béo, tiếp đãi chàng tử tế thế còn gì vui hơn?”

Từng câu từng chữ đều mang vị chua, khiến Tần Phong phì cười. Nhưng thấy nét mặt tiểu thê tử không tốt, hắn cũng liền thu lại nụ cười.

Hắn nhẹ thở dài một hơi, ngồi xuống bên nàng, rồi vươn tay một cái, ôm nàng gọn vào lòng, để nàng ngồi vững nơi đùi mình.

Hắn vòng tay siết lấy nàng, trầm giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nương tử à, nàng không biết đâu, vừa ở trấn bán thỏ, nhìn thấy đám thỏ con lại nhớ ngay tới nàng, trong lòng xốn xang mãi không yên. Đến mức suýt nữa còn tính sai bạc.

Về tới đầu ngõ, còn chưa kịp bước vào cửa thì đã bị Hạ Tuấn kéo đi, ta còn chưa kịp uống hớp nước nào đâu.”

Đào Hoa quay đầu nhìn hắn, mắt lóe sáng:

“Thật không? Chàng chưa uống giọt nước nào từ trấn về đến nhà sao? Đường xa như vậy mà không nghỉ chút?”

“Thật. Ta chỉ mong nhanh chóng trở về gặp nàng, nào có tâm trí nghĩ tới uống nước?”

“Đồ ngốc!” – nàng khẽ lườm hắn – “Thả thiếp ra, thiếp đi rót nước cho chàng.”

“Không thả.” – Tần Phong càng siết chặt – “Muội muội nhà họ Hạ chẳng phải ta sai đi, là Hạ Tuấn tự ý bảo nàng ta tới truyền lời. Ta một câu cũng chưa kịp mở miệng.”

“Vậy sao?” – Đào Hoa ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt – “Thiếp đoán không sai. Nàng ta còn nói nhà có khách là huynh đệ từng cùng chàng sinh tử có nhau. Có thật không?”

“Là thật.” – Tần Phong gật đầu – “Nương tử, vậy ta có thể qua đó ngồi một lát không? Lâu rồi chưa gặp, ta cũng nhớ họ lắm.”

“Dĩ nhiên là được.” – Đào Hoa xoay người, đối diện hắn – “Chỉ cần lần sau chàng không bỏ đi lặng lẽ là được.”

Nàng vươn tay ôm lấy cổ hắn, chăm chú nhìn hắn nói:

“Đó là huynh đệ từng vào sinh ra tử với chàng, từ xa xôi tìm đến. Hay là… tối nay mời họ sang nhà mình dùng bữa. Nhà người ta mời chàng, nhà chúng ta cũng nên mời lại một lần, chứ không thì cũng mất mặt phu quân thiếp rồi.”

Lời nàng nói, khiến lòng Tần Phong nóng bừng.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy cưng chiều, nhẹ nhàng nói:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Nương tử như nàng, mọi bề lo nghĩ chu toàn cho ta thế này… Vậy chẳng phải ta càng phải thương nàng hơn, yêu nàng hơn nữa mới được sao?”