“Phải càng thêm thương yêu thiếp sao?” – Đào Hoa đôi mắt trong veo khẽ chớp, ánh lên vẻ rạng rỡ – “Vậy thiếp cũng phải càng đối tốt với phu quân mới được.”
Nói đoạn, nàng liền đưa hai tay nâng lấy khuôn mặt rắn rỏi của Tần Phong, ghé sát hôn nhẹ một cái lên môi hắn.
Bị tiểu thê tử bất ngờ “tập kích”, Tần Phong hơi nhướng mày, khóe môi cong lên:
“Cửa còn chưa đóng đâu đấy.”
Đào Hoa cười khúc khích:
“Chỉ một cái thôi mà, có sợ gì đâu.”
Rồi nàng lại nâng mặt hắn, nhìn kỹ càng, đôi môi hồng khẽ nhếch:
“Ừm… phu quân của thiếp quả là dễ thương vô cùng.”
Lúc nàng nói câu ấy, ánh mắt lấp lánh yêu thương, đôi má ửng hồng, dáng ngồi thẳng lưng, khiến cho đôi gò n.g.ự.c mềm mại khẽ nhô cao.
Chỉ một thoáng nhìn, Tần Phong đã không kìm được lòng.
Tay hắn siết nhẹ lấy vòng eo nàng, bàn tay kia luồn ra sau gáy, hơi thở mang theo nóng rực, từng chút một áp sát nàng.
Ngay lúc đôi môi sắp chạm vào nhau, Đào Hoa bất chợt khẽ né tránh, hô hấp dồn dập:
“Cửa còn chưa khép, bên kia chắc họ còn đợi chàng. Chàng mau qua đó đi thôi.”
Tần Phong nhẹ gật đầu, hơi lui ra sau, điều chỉnh hơi thở. Trước khi rời đi, hắn lấy từ trong người ra một túi tiền, đặt vào tay nàng:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Bạc bán thỏ hôm nay, giao nộp cho nương tử.”
Đào Hoa mỉm cười nhận lấy:
“Lại có hai con thỏ bụng đã phình lên rồi, về sau chúng ta sẽ còn có nhiều bạc hơn nữa, nghĩ thôi cũng thấy vui.”
“Chàng đi đi, nếu tối có mời người về nhà dùng cơm thì nhớ báo thiếp sớm một tiếng.”
“Được, ta biết rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù định vậy, nhưng chiều hôm ấy khách không sang.
Mà ngay cả bữa tối, Tần Phong cũng chẳng trở về ăn.
Đào Hoa ngồi trong viện, chỉ cách một bức tường, vẫn có thể nghe rõ bên kia tiếng cụng chén hò reo. Lòng nàng dẫu biết là huynh đệ tương phùng, vẫn không khỏi thoáng buồn.
Tới tận khi trời tối, Tần Phong mới được Hạ Tuấn cùng một vị huynh đệ khác dìu về, toàn thân nồng mùi rượu.
Đưa người đến tận giường, hai người họ cũng rất khách khí cúi đầu xin lỗi:
“Là chúng ta sơ suất, không nên để huynh đài uống quá chén. Nhưng… thật lòng vì quá lâu không gặp.”
Đào Hoa ban đầu có chút giận dỗi, song thấy hai người thành tâm, nàng cũng không tiện nói gì thêm.
Chờ tiễn khách xong, nàng liền mang một chiếc khăn ấm đến, nhẹ nhàng lau mặt cho trượng phu.
Vừa lau, nàng vừa thì thầm:
“Biết mình không uống được thì chớ có cố… Xem mặt kìa, đỏ như quả táo rồi, cả người nồng rượu.”
Thế nhưng lau một hồi, nàng lại phát hiện… rượu trên người hắn chẳng những không khó ngửi, trái lại còn có mùi thơm nhè nhẹ, như hương lên men từ chum nước đầu mùa khi ngâm lúa giống.
Thơm mát, lại có chút ngọt ngào.
Nàng đưa mũi lại gần, không kìm được khẽ hít một hơi, càng lúc càng sát, cuối cùng đã gần như áp vào gò má nam nhân.
Gió đêm nhè nhẹ, hơi thở của Tần Phong phả lên làn cổ nàng, khiến da thịt nàng râm ran như bị lông vũ chạm nhẹ. Đào Hoa khẽ rùng mình, một luồng cảm giác kỳ lạ lan khắp thân thể.
Nàng khẽ c.ắ.n môi, hơi có chút xao động muốn được ôm ấp, hôn hít. Nhưng nghĩ lại, người say thì làm gì được, có khi nàng chủ động còn không chừng…
Vừa định rút người ra, lại không ngờ… Tần Phong đột nhiên mở mắt.
Chỉ trong chớp mắt, hắn xoay người, cả thân hình cao lớn đè lên, khiến nàng lập tức rơi vào thế bị áp chế…