“…………”
Đào Hoa c.ắ.n chặt môi, sắc mặt tái đi, giọng run rẩy:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Nhưng… thiếp không muốn chàng đi. Chẳng lẽ… nơi đó không có chàng thì không được sao? Nhất định phải là chàng ư? Hai năm nay chàng rời đi, họ chẳng phải vẫn sống yên ổn đó thôi?”
Nàng không hiểu. Nàng nắm lấy tay phu quân, giọng nghẹn ngào:
“Tại sao cứ phải tìm tới chàng?”
Tần Phong khẽ thở dài:
“Bởi vì tướng địch lần này chính là kẻ năm xưa từng bại dưới tay ta. Hắn không sợ người khác, nhưng với ta, vẫn có vài phần kiêng dè.”
“Vậy… chẳng lẽ triều đình không còn ai giỏi hơn sao?” Đào Hoa gấp đến mức lời lẽ lộn xộn, “Chẳng phải xưa nay vẫn nói ‘núi cao còn có núi cao hơn’, nếu có người khác thắng hắn một trận, hắn chẳng phải sẽ sợ người ấy thay vì chàng sao?”
Nàng càng nói càng rối, đến chính mình cũng không rõ mình đang nói gì.
Cuối cùng, nàng tức giận mà đưa tay vạch áo trước n.g.ự.c trượng phu ra, bàn tay run run chỉ vào vết sẹo to dài nơi n.g.ự.c trái hắn:
“Chàng nhìn đi! Tự mình cúi đầu mà xem! Vết thương này đáng sợ nhường nào. Nếu lại bị thương nữa thì phải làm sao? Nếu chàng hiểu rõ địch nhân như vậy, thì đem hết mọi yếu điểm của hắn nói cho bọn họ nghe, để người khác đi thay chàng không được sao?”
Nghĩ đến cảnh phu thê phải ly biệt, nghĩ đến khả năng Tần Phong sẽ tái nhập chiến trường, lòng nàng bỗng chốc rối như tơ vò.
Nàng bổ nhào vào lòng hắn, nước mắt chảy dài ướt cả vạt áo trước ngực:
“Xin chàng… đừng đi được không? Thiếp cầu xin chàng đấy. Thiếp không muốn rời xa chàng, thiếp sợ… sợ sẽ không gặp lại được nữa. Thiếp chỉ muốn mỗi ngày đều thấy chàng, sống bên nhau thật lâu, mãi mãi…”
Tần Phong ôm chặt lấy nàng, giữa đôi mày là một mảnh sầu lo không tên.
Một hồi lâu sau, hắn mới thấp giọng đáp:
“Ừ. Ta từng hứa sẽ không rời xa nàng. Nay nàng không nỡ buông ta, vậy ta tuyệt đối không đi đâu cả. Yên tâm, ta sẽ nói rõ với họ.”
“Thật sao?” Đào Hoa giật mình ngẩng đầu khỏi lòng chàng, đôi mắt ươn ướt lập tức ánh lên tia sáng hy vọng, “Chàng thật sự… có thể không đi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đương nhiên. Đây là quyết định của ta. Chẳng lẽ bọn họ dám cầm đao ép ta rời khỏi nàng chắc?” Tần Phong đưa tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng, “Ngoan, nghỉ ngơi đi, ta đi một lát rồi về.”
“Vâng…” Nàng gật đầu, ngoan ngoãn tựa lưng vào giường.
Nhưng khi hắn vừa ra khỏi cửa, Đào Hoa vẫn không nhịn được, lặng lẽ khoác áo bước xuống giường, tay cầm theo chiếc đèn dầu, rón rén đi ra sau nhà, đứng dưới chân tường.
Chỉ cách một bức tường thôi, nhưng lời trong phòng bên kia nàng chẳng thể nghe được.
Thế mà nàng vẫn đứng đó thật lâu.
Nàng đang nghĩ.
Nghĩ xem có phải bản thân đã ép buộc chàng rồi không?
Nếu như… nếu như tận trong lòng Tần Phong, chàng thực sự muốn đi thì sao?
Nàng nhớ có đôi lần, mỗi khi hắn nhắc đến quá khứ, hay lúc uống rượu hàn huyên cùng huynh đệ, ánh mắt hắn sáng lên, sâu thẳm như vì sao trong đêm, lấp lánh vô ngần.
Nếu nơi chiến trường kia mới là điều chàng hướng tới, là nơi khiến chàng sống có ý nghĩa… thì thân là thê tử, nàng có nên ủng hộ mới đúng?
Đào Hoa giằng xé, trong lòng mâu thuẫn không thôi.
Đúng lúc ấy, nàng chợt nghe được giọng Tần Phong vọng ra từ bên kia:
“Vậy thì quyết vậy đi, ta về trước đây.”
Nàng vội vã quay vào phòng.
Chưa kịp ngồi ổn định, Tần Phong đã bước vào, trông thấy nàng ngồi nơi mép giường chờ đợi, ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ.
Hắn nhanh chân bước tới, đưa tay xoa đầu nàng:
“Ổn rồi. Ta đã nói rõ với họ. Sáng mai Phương huynh sẽ lên đường một mình.”