Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 116: Chỉ là muốn ôm nàng một cái mà thôi.



Đào Hoa gật đầu, nhẹ giọng nói:

“Vậy chúng ta nghỉ sớm một chút đi. Mai chàng chắc phải dậy sớm để tiễn người?”

Tần Phong vén chăn, nhẹ nhàng đắp cho nàng:

“Không cần đâu. Hắn phải vội trở về, trời chưa sáng đã lên ngựa rồi.”

“Vậy thì… thiếp thổi đèn nhé.”

“Ừ.”

Tần Phong đáp lời, rồi cởi áo trèo lên giường, nằm xuống cạnh nàng.

Nếu là mọi ngày, hai người chắc chắn sẽ có chút thân mật, dẫu chẳng phải chuyện phòng the thì ít nhất cũng là trò chuyện tâm tình, chọc ghẹo đôi ba câu.

Thế nhưng đêm nay, cả hai lại im lặng lạ thường.

Không lâu sau, Đào Hoa khẽ xoay người, quay lưng lại với Tần Phong.

Giữa đêm tối, Tần Phong nghiêng đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, rồi bất ngờ vòng tay qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau.

Chàng chỉ là muốn ôm nàng một cái mà thôi.

Đào Hoa không hề cựa quậy, cũng không nói lời nào.

Cảm giác này… thật lạ.

Một hồi lâu sau, Tần Phong siết nhẹ vòng tay, rốt cuộc vẫn là chàng mở lời trước:

“Sao vậy? Hôm nay nàng cứ như có tâm sự, trong lòng đang nghĩ gì thế?”

Đào Hoa nghe vậy mới xoay người, tựa vào lòng Tần Phong:

“Không có gì đâu, chắc là vì quá mệt, mắt díp lại rồi… Ngủ thôi, chàng cũng nghỉ sớm đi.”

Đêm dần khuya, tiếng hô hấp của Tần Phong đều đều, trầm ổn như đang say giấc.

Nhưng Đào Hoa lại thao thức mãi không ngủ nổi.

Gần sáng, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa tiễn biệt, song người bên cạnh nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Chờ cho âm thanh ngoài sân dứt hẳn, Đào Hoa mới lặng lẽ nhắm mắt.

 

Lúc nàng tỉnh lại, ánh mặt trời đã gần chạm tới mái nhà.

Ngoài trời nắng chang chang, nàng vội bật dậy rửa mặt thay y phục.

Bước xuống bếp, đã thấy Tần Phong nấu cơm gần xong. Chuồng thỏ cũng đã cho ăn, cả sân gọn gàng sạch sẽ.

Đào Hoa thấy có lỗi, vừa rửa mặt vừa nói vọng ra:

“Thiếp lại ngủ quên đến trưa rồi. Sao chàng không gọi thiếp dậy sớm một chút?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Phong nghiêng đầu nhìn nàng, cười cười:

“Có câu ‘ngủ ngon là có phúc’, nàng chưa nghe bao giờ sao?”

Đào Hoa tròn mắt:

“Chỉ nghe người ta nói ‘ăn được là có phúc’ thôi!”

Tần Phong bật cười:

“Vậy lát nữa ăn nhiều một chút. Ăn xong ta định lên núi, nàng có đi cùng không?”

“Không được rồi,” Đào Hoa lắc đầu, “Hôm qua đã hứa với Tiểu Lan chiều nay qua nhà nàng ấy thêu thùa, nàng ấy vẫn chưa biết phân chỉ cho đúng, thiếp phải giúp một tay.”

Tần Phong bưng đồ ăn lên bàn, tiện tay chỉnh lại tóc mai cho Đào Hoa:

“ nương tử của ta quả thật là khéo tay.”

Hạt Dẻ Nhỏ

“Đừng khen nữa, thiếp nghe còn thẹn thùng đây này.”

 

Buổi chiều, thu dọn xong mảnh vườn rau, Đào Hoa mang giỏ kim chỉ sang nhà Tiểu Lan.

Lúc đầu, trời nắng gắt, hai người ngồi trong phòng thêu hoa.

Chờ nắng dịu đi, họ liền mang ghế ra ngoài, vừa thêu vừa hóng gió mát.

Các thím các mợ qua đường thấy vậy đều ghé lại trò chuyện, người khen hoa văn đẹp, kẻ hỏi Tiểu Lan thai bao lâu rồi, khi nào sinh…

Tất cả đều là chuyện thường nhật.

Cho tới khi—ở đầu thôn, bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

“Lộc cộc, lộc cộc—”

Đào Hoa và Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn ra, vừa vặn thấy một con ngựa cao lớn dừng lại trước sân.

Trên lưng ngựa, không ai khác chính là Hạ Phương Hoa.

Nàng ta ngồi thẳng lưng, tay ghì chặt dây cương, không có ý xuống ngựa, chỉ vòng vòng tại cổng nhà Tiểu Lan.

Mà ánh mắt nàng ta, lúc này đang gắt gao nhìn về phía Đào Hoa.

Giữa trưa nắng chang chang, ánh mắt kia lại khiến người khác rợn người.

Đào Hoa cũng cảm nhận được cái nhìn ấy.

Nàng khẽ cau mày—rõ ràng là ánh mắt không có thiện chí gì.