“Phải rồi, phu thê ta có dạy cho bọn họ một trận. Nhưng vốn là do bọn họ phá hỏng cổng viện nhà ta, tự tiện xông vào trước.”
Đào Hoa bĩu môi, tức giận nói tiếp:
“Nếu họ biết ăn nói cho tử tế, thì phu thê ta cũng đâu đến nỗi phải động thủ. Đúng là kẻ xấu lại hay vu oan trước! Thật là đáng giận mà!”
Tiểu Lan thấy nàng tức đến trợn mắt giậm chân thì vội xua tay trấn an:
“ ngươi đừng giận vội, ta còn chưa nói xong mà. Chẳng phải ta đến là để hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện ư?”
“Ta nói cho ngươi hay, gia gia ta đâu phải kẻ dễ bị kẻ khác lừa dối. Hai tên kia vốn dĩ chẳng phải hạng tốt lành gì, mỗi lần chúng tới cửa là gia gia ta đã nhức đầu.”
“Nay chúng khóc lóc ăn vạ bảo bị phu thê nhà muội đ.á.n.h cho tơi tả, gia gia ta liền tra hỏi rõ ràng: vì sao lại đến nhà ngươi, đến để làm gì, vào bằng cách nào? Mới hỏi vài câu, bọn chúng đã ấp a ấp úng lòi đuôi cáo.”
“Gia gia ta nghe xong thì nổi giận, mắng cho một trận rồi đuổi cả hai tên ra khỏi cửa. Có điều, lúc đi chúng còn lầm bầm c.h.ử.i rủa. Dẫu rằng không dám đến tìm gia gia ta nữa, nhưng ta sợ chúng vẫn chưa thôi gây sự với nhà ngươi, nên vội vã tới báo tin đây.”
Đào Hoa nhíu mày:
“Bọn họ chắc không dám quay lại nữa đâu. Phu quân ta chỉ hai chiêu đã khiến chúng phải bò lê bò càng rồi. Nếu còn dám bén mảng tới, thì cũng chỉ rước lấy trận đòn mà thôi.”
“Lời thì đúng là vậy,” Tiểu Lan gật đầu, “cơ mà ngươi đâu thể ngày nào cũng kè kè bên phu quân ngươi được. Nhỡ huynh ấy lên núi săn thú, mấy hôm chưa về thì sao? Tóm lại ngươi phải cẩn thận hơn một chút.”
Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu:
“ta nhớ rồi, cảm tạ Tiểu Lan nhắc nhở. Trưa nay ngươi lưu lại dùng cơm với phu thê ta nhé, hôm nay ta định hầm thịt thỏ với măng đông.”
Nàng tươi cười rạng rỡ:
“Mấy hôm nay ngày nào cũng có thịt ăn, cứ như đem cả chục năm đói khổ gom lại ăn một lượt vậy!”
“Ngày nào cũng có thịt sao!” – Tiểu Lan tròn mắt. Nhà nàng tuy cũng thuộc hạng khá giả trong thôn Bạch Vân, nhưng cũng đâu được đãi ngộ như thế. Vừa nghe nói đến thịt, nàng đã thấy thèm thuồng, có điều nay đi một mình, không tiện ở lại ăn cơm cùng phu thê người ta.
“Thôi, để lần khác vậy. Nhà ta nấu sẵn cơm rồi, ta còn phải về dùng bữa nữa.”
“Đừng thế mà, ngươi tới rồi, sao nỡ để ngươi về tay không?” Đào Hoa nhiệt tình níu lại. “Chút nữa là xong ngay thôi, ngươi cứ ngồi chờ một lát.”
Tiểu Lan xua tay, áy náy nói:
“Thật sự không tiện, ta còn chẳng mang theo thứ gì, vào nhà người ta ăn thịt thì ngượng lắm.”
Vừa nói dứt câu, nàng chợt thấy khói bốc lên từ ống khói gian bếp nhà Đào Hoa, liền ngạc nhiên:
“Ủa? Ai đang nhóm lửa trong bếp kia?”
Đào Hoa cũng nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, rồi đáp:
“Là Tần Phong đấy. Chắc huynh ấy đang đun nước nấu cơm rồi. Để ta ra xem, ngươi ngồi đây đợi một lát nhé.”
Tiểu Lan tròn mắt:
“Trời ơi, sao lại để nam nhân nấu cơm chứ?”
Đào Hoa nghe vậy, suýt bật cười. Nàng vốn muốn khoe rằng mấy bữa nay đều do phu quân mình vào bếp, cơm canh đâu vào đấy. Nhưng rồi lại e ngại làm tổn mặt mũi trượng phu nên đành nín lặng.
May mà Tần Phong xưa nay chẳng câu nệ mấy chuyện đó. Vừa thấy Đào Hoa định lăng xăng vô bếp, y liền dỗ ngọt mấy câu, đẩy nàng ra ngoài:
“ nàng cứ ở đây hầu chuyện khách đi, bằng hữu như vậy là người đáng kết giao. Việc bếp núc để ta lo.”
Chẳng mấy chốc, Đào Hoa quay lại kể cho Tiểu Lan nghe, khiến nàng suýt nữa phát hờn:
“Trời đất ơi, phu quân ngươi đúng là quý hóa quá rồi! Nhà ta kia dù là rể vào, mà cũng chưa từng vì ta mà vào bếp bao giờ!”
“Có điều, mấy cái khác huynh ấy cũng không tệ, nên thôi không đòi hỏi nữa. Dù gì tay nghề nấu ăn của ta cũng hơn huynh ấy.”
Nàng nheo mắt cười tinh ranh:
“Phu quân ngươi nấu cơm cũng tốt. Như thế ngươi sẽ có thời gian trò chuyện với ta lâu hơn một chút. Nhìn ngươi mà xem, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, hẳn là đã viên phòng rồi phải không?”
Hạt Dẻ Nhỏ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Suỵt, ngươi nhỏ tiếng chút!” – Đào Hoa hốt hoảng muốn bịt miệng Tiểu Lan. “Nhà bếp gần thế kia, ngươi không thể nói khẽ chút sao?”
“Lo gì chứ? Bếp đang xào nấu lách tách, Tần đại ca có là thần tiên cũng chẳng nghe được đâu. Mau nói đi, cảm giác thế nào?”
Đào Hoa đỏ mặt quay đi:
“Chuyện này… sao tiện nói cho ngươi nghe chứ? Nhưng mà… không như ngươi nói, chẳng đau mấy đâu.”
“Hả? Sao lại thế? Chẳng lẽ phu quân ngươi… không đủ bản lĩnh?”
“Không phải đâu! Huynh ấy… rất mạnh mẽ ấy chứ.” Đào Hoa ngượng ngùng nói. “Chỉ là, ta thấy từ hôm đó đến nay, vận khí cứ tốt không ngờ. Ngươi nói xem… có phải huynh ấy… vượng thê không?”
“Vượng thê?” – Tiểu Lan nhướn mày. “Chỉ nghe vượng phu, chưa từng nghe vượng thê. Nhưng mà muội nói cũng có lý… nếu có nam nhân vượng phu, sao lại không có nữ tử vượng thê?”
Nàng hứng chí hẳn lên, híp mắt lắc tay Đào Hoa:
“Hay tối nay thử lại lần nữa xem? Biết đâu lại có thêm vận đỏ!”
Đào Hoa tròn mắt:
“ ngươi cũng thấy lời ta có lý đúng không? Nhưng nhỡ huynh ấy tối nay không muốn thì sao?”
Tiểu Lan cười ranh mãnh:
“Đồ ngốc, phu quân ngươi vừa mới nếm thử mùi vị ấy, sao có thể không thèm nữa? Ngươi xem nhà ta ấy à, mấy tháng nay ngày nào phu quân ta cũng đòi hỏi…”
“Huynh ấy không muốn thì ngươi có thể chủ động mà. Ta dạy cho ngươi vài chiêu, đảm bảo hữu hiệu!”
Đào Hoa đỏ bừng mặt sau khi nghe Tiểu Lan truyền thụ bí quyết.
Tiểu Lan liếc vào trong bếp, thấy Tần Phong vẫn đang bận rộn, cũng không tiện quấy rầy đôi phu thê son trẻ, bèn lặng lẽ chuồn đi.
Đến khi dùng cơm, mặt Đào Hoa vẫn còn nóng ran. Tần Phong thấy thế, nhíu mày hỏi:
“Mặt nàng sao đỏ thế? Có phải sinh bệnh rồi không?”
“Không… không có…” Đào Hoa lúng túng cúi đầu. “ thiếp lúc nãy sưởi lửa ở bếp, chắc bị hun nóng thôi. Mà phu quân này, chiều nay chúng ta làm gì ạ?”
“Ta định lợp lại mái nhà.”
“Vậy để thiếp giúp một tay.”
“Ừ.”
Thế là đôi phu thê cùng nhau bận rộn suốt cả buổi chiều, mãi mới sửa xong mái gian chính, nhà bếp và gian tạp vật.
Tối ấy dùng lại cơm còn thừa buổi trưa, cũng xem như tiện việc.
Như mọi hôm, đến lúc tắm rửa thì vẫn chia nhau mà làm. Đợi Đào Hoa nằm yên trong chăn, Tần Phong mới khóa cửa rồi vào.
Có lẽ do cả buổi chiều lên xuống leo trèo mệt nhọc, vừa đặt lưng xuống là Tần Phong chẳng còn động đậy gì.
Nhưng Đào Hoa thì lại khác. Nàng vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện vượng thê, song thấy phu quân không có động tĩnh, nàng cũng ngại chủ động.
Bí quyết Tiểu Lan truyền dạy cứ lởn vởn trong đầu, khiến nàng bứt rứt không thôi.
Nàng bắt đầu sinh nghi, chẳng lẽ là vì mình tối qua không đủ tốt, nên phu quân mới không muốn nữa?
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Đào Hoa thầm hạ quyết tâm — phải liều một phen!
Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tìm đến bàn tay thô ráp của Tần Phong… rồi c.ắ.n răng… liều mình một trận…