Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 13: Chẳng hay… ta sắp có oa nhi rồi chăng?



Vừa chạm tay liền là một mảnh mềm mại ấm áp, Tần Phong bỗng mở choàng mắt.

Qua lớp xiêm y mỏng tang, Đào Hoa khẽ kéo bàn tay của Tần Phong. Hô hấp của chàng chợt trầm xuống, vô thức gia tăng lực đạo.

Dù đã c.ắ.n chặt môi, nhưng thanh âm mềm mại như tơ lụa vẫn từ nơi yết hầu của Đào Hoa tràn ra.

“Phu quân…”

“Ừm.” – Tần Phong trầm giọng đáp lại, thân hình nghiêng tới, đem mọi tiếng rên rỉ ngọt ngào nuốt trọn vào ngực.

Đào Hoa chỉ cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, bị nam nhân phía sau ôm siết đến mê mẩn, chẳng phân được phương hướng.

 

Trời vừa tờ mờ sáng.

Tần Phong đã thức dậy, động tĩnh nơi bếp sớm vang lên. Đào Hoa còn mơ màng chưa tỉnh hẳn.

Thấy tiểu nương tử còn lười biếng nằm trong ổ chăn, Tần Phong dịu giọng:

“Hay để hôm nay ta lên trấn một mình. Đi lại hơn mười dặm, nàng nghỉ thêm một chút. Có thứ gì cần mua, cứ nói với ta.”

Nghe vậy, Đào Hoa liền bật dậy như con thỏ:

“Thiếp muốn đi! Thiếp muốn cùng chàng!”

Một câu ba chữ, nàng nói liền ba lượt khiến Tần Phong sững lại một khắc.

Chàng vốn định để nương tử nghỉ ngơi thêm, chẳng ngờ lại khiến nàng sốt sắng đến thế.

Trong lúc buộc thắt lưng, chàng mỉm cười: “Được rồi, nàng nằm thêm chút nữa, ta đi nấu nước nóng.”

“Không đâu, thiếp theo chàng!” – Đào Hoa vẫn kiên quyết, vừa nói vừa mặc thêm y phục.

Nào ngờ mới nhúc nhích, nàng liền “á” lên một tiếng khẽ.

Hạt Dẻ Nhỏ

“Làm sao vậy?” – Tần Phong tưởng trong chăn có sâu có rết, lập tức xốc chăn lên xem.

Lớp chăn vừa được vén, đôi chân nõn nà của Đào Hoa liền lộ ra dưới ánh sáng mờ của buổi sớm, làn da trắng mịn như ngọc.

“Lạnh quá, phu quân…”

Tần Phong thấy nàng không sao, liền đắp chăn lại cẩn thận, dịu giọng: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Đào Hoa chớp mắt, hơi ngượng ngùng đáp:

“Thiếp vừa cử động… liền có gì đó chảy ra… Phu quân…” – nàng ngẩng lên, đôi mắt lúng liếng, âm giọng mềm nhẹ như bông.

“Chàng nói xem… có phải… thiếp sắp m.a.n.g t.h.a.i rồi không?”

Tần Phong thoáng ngẩn người. Trước giờ chàng chưa từng nghĩ đến chuyện con cái. Nhưng nay đã có nương tử, chuyện có hài tử cũng là chuyện sớm muộn.

Không hiểu sao, trong lòng chàng bỗng dâng lên một chút chờ mong.

“Cứ tùy theo duyên số đi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ có tiểu oa nhi thôi. Nàng ngoan, cứ nằm nghỉ, lát nữa ta mang nước nóng vào.”

Đào Hoa gật đầu, eo lưng vẫn còn nhức mỏi, quả thực cũng muốn nằm thêm chốc lát.

Chỉ là, tâm trí nàng giờ toàn nghĩ đến việc… sau đêm qua, có phải vận khí của nàng sẽ thật sự chuyển tốt? Phu quân nàng quả thật là “vượng thê” sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng bao lâu sau, Tần Phong quả nhiên mang nước nóng vào. Sau khi Đào Hoa rửa mặt thay y phục xong xuôi, Tần Phong đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ: cơm sáng đã nấu, hai gùi hàng – một gùi da thú, một gùi thịt rừng, đều đã chất đầy.

Hôm nay lại đúng phiên chợ, Đào Hoa thầm mong bán được giá tốt.

Chẳng ngờ vừa tới trấn, đã thấy nhiều người các thôn khác cũng tới. Cả một con phố dài trải đầy sạp hàng, da thú đủ loại màu sắc.

“Sao mà nhiều người bán da thú thế?” – Đào Hoa nhỏ giọng than, “Thiếp còn tưởng chúng ta sẽ độc quyền…”

Tần Phong cười cười: “Chắc do gần Tết rồi, ai nấy cũng đem hàng cũ ra bán. Nếu hôm nay chẳng bán được, ta sẽ mang lên huyện thành vài hôm nữa.”

“Nhưng huyện thành xa quá…”

Hai người còn đang nói chuyện, bỗng có một trung niên hán tử bước đến, hình như là cố nhân của Tần Phong, liền chào hỏi bắt chuyện.

Nam nhân nọ thở dài: “Năm nay e là cái Tết chẳng dễ gì. Lý nhị gia năm nay đi phương Bắc gom được lắm hàng tốt, về đây có lẽ chẳng mua thêm đâu.

Phiên trước ta không ra chợ, không ngờ bỏ lỡ thời cơ. Nghe đâu hôm ấy lão thu về không ít. Hối hận cũng vô ích.”

Nghe tới đó, Tần Phong khẽ nhíu mày.

Dạo trước vì muốn tới Đào gia cầu hôn, bao nhiêu bạc tích cóp đều đem ra dùng. Giờ đã thành thân, chẳng thể để nương tử cùng mình ăn rau dưa qua bữa trong ngày Tết.

“Thật sự không được… thì bán rẻ một chút vậy.”

Người kia thở dài: “Cũng chỉ còn cách đó.”

 

Đang lúc trò chuyện, bỗng đầu chợ rộ lên một trận xôn xao.

Thì ra là Lý nhị gia – thương nhân thu mua da thú – vừa đến.

Mọi người vội vã vây lại, hò hét mời mọc:

“Nhị gia, nhìn hàng nhà ta đi, trắng mịn bóng lông!”

“Có cả lông cáo đỏ đấy, quý lắm nha!”

Tần Phong đứng cạnh, bình thản nói với Đào Hoa: “Lý nhị gia ấy, mỗi năm chỉ có một mình lão thu mua. Nhưng lão kén lắm, toàn phải tự mình lựa hàng. Nay thấy nhiều người vậy, chắc chẳng hứng thú mua thêm đâu.”

Đào Hoa rướn cổ nhìn theo, rồi thì thào:

“Phu quân, xem ra hôm nay thiếp chẳng ‘vượng’ gì cả…”

Giữa lúc ấy, Lý nhị gia đã bị đám người vây quanh đến không thở nổi.

Cuối cùng lão phải giơ tay lên, cao giọng:

“Chư vị! Chẳng phải ta không thu, mà là ta thật sự không thể mua vào nổi nữa!

Chư vị xem xem, hôm nay mang tới bao nhiêu hàng?

Bình thời ta cần da tốt, chư vị đều giấu kỹ. Nay mang ồ ạt đến, hỏi sao ta chịu nổi?

Thế này đi, năm nay… ta chỉ thu một nhà cuối cùng thôi!”