Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 17: Lên đi, để ta cõng nàng.



“Đúng, mắng hay lắm! Tên Trần Đại Sơn đó chính là phường vô lại lưu manh!” – Tôn Tiểu Lan vỗ tay tán thưởng.

Nàng cùng Đào Hoa đóng kín cửa viện, rồi cười khen: “Ta thấy ngươi bây giờ đã khác xưa nhiều rồi, không còn nhút nhát yếu ớt như trước nữa, thật là cứng cỏi! Nhìn mà hả dạ!”

“Than ôi…” – Đào Hoa khẽ thở dài – “Ta cũng chẳng muốn cao giọng nặng lời, nhưng Trần Đại Sơn thực sự quá đáng. Đợi Tần đại ca trở về, ta nhất định phải bẩm lại cho chàng hay.”

“Nhất định phải nói! Để phu quân ngươi làm chỗ dựa cho ngươi !” – Tôn Tiểu Lan vừa nói vừa kéo tay Đào Hoa vào nhà – “Đừng thở dài nữa, cẩn thận thở ra lại thổi bay mất phúc khí đó.

Nhưng ngươi cũng chớ lo, chẳng phải còn có phu quân ngươi vượng ngươi hay sao? Nếu một ngày cảm thấy u uất, thì cứ kéo chàng ấy lên giường, biết đâu sáng hôm sau thần thanh khí sảng, vận đỏ lại đến ào ào.”

“Tiểu Lan!” – Đào Hoa thẹn đến đỏ mặt – “Đầu óc tỷ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện ấy.”

“Được rồi được rồi, không nói nữa. Mau quay về khâu giày thôi.”

Tôn Tiểu Lan ở lại Tần gia cho đến tận khi mặt trời gần lặn. Nàng đi rồi, Đào Hoa mới bắt tay vào nấu cơm tối.

Nàng vừa múc canh gạo xong thì Tần Phong đã trở về. Hôm nay chàng lên núi đặt bẫy, lúc xuống còn vác một bó củi theo. Về nhà cũng chẳng ngơi tay, loay hoay sắp xếp củi trong viện.

Phải đến lúc dọn cơm, hai người mới có thời gian chuyện trò.

“Phu quân, hôm nay Trần Đại Sơn lại tìm đến. Thiếp không mở cửa, hắn muốn xin bạc. Thiếp tức quá nên hất nước nóng đuổi hắn đi.

Lúc đó dạy dỗ hắn xong cảm thấy rất sảng khoái, nhưng giờ nghĩ lại lại sợ. Hắn bảo lần sau gặp lại, thiếp sẽ không yên thân.”

Tần Phong nghe xong liền đặt bát đũa xuống.

“Mười lăm lượng bạc đã giao cho hắn, còn có giấy trắng mực đen làm chứng, hắn vậy mà còn dám thừa lúc ta vắng nhà đến quấy rối? Nương tử, việc này nàng đừng bận tâm, cũng đừng sợ. Ta đảm bảo từ nay về sau hắn không dám bén mảng tới nhà ta nữa.”

“Phu quân định làm thế nào?” – Đào Hoa cũng buông đũa, lo lắng nhìn chàng – “Thiếp còn lo một chuyện khác. Thiếp sợ hắn thấy thiếp không mềm mỏng thì quay sang trút giận lên người nương thiếp.

Tên Trần Đại Sơn đó là hạng người chẳng ra gì, xưa nay mỗi khi uống rượu say là lại động tay động chân với nương thiếp.

Phu quân, ăn xong, chàng có thể đi cùng thiếp về nương gia một chuyến được không? Nếu thấy nương vẫn bình an, thiếp mới yên lòng.”

“Được!” – Tần Phong lập tức gật đầu – “Ta thấy nàng lo đến mức chẳng còn tâm trí ăn uống, thôi thì ăn sau cũng được.”

“Tốt quá!” – Đào Hoa mừng rỡ – “Thiếp sẽ để đồ ăn trong nồi hâm lại, lát về vẫn còn nóng.”

“Để ta làm cho. Nàng đi chuẩn bị ít đồ, lát nữa len lén đưa cho nương. Sao vậy? Cứ nhìn ta mãi?”

Đào Hoa mím môi, ánh mắt ngân ngấn lệ: “ đa tạ chàng, đa tạ chàng còn nghĩ tới nương thiếp.”

Nhìn tiểu nương tử ngoan ngoãn yếu mềm, ánh mắt long lanh, lòng Tần Phong chợt dâng lên một ý muốn đem nàng ôm trọn vào lòng, che chở suốt đời.

“ nương tử ngốc, đừng quên, ta cũng gọi bà ấy một tiếng nương.”

“Vâng!” – Đào Hoa khẽ khàng đáp, rồi trở vào phòng.

Tuy Tần Phong rộng rãi, nhưng gia cảnh cũng chẳng phải dư dả gì. Nàng không dám mang theo nhiều thứ, lại càng không thể đem gì quá rõ ràng, e bị Trần Đại Sơn phát hiện.

Cuối cùng nàng chỉ chọn mấy viên đường phèn, định bụng cho các muội đệ ăn, cũng đỡ rơi vào tay lão.

Trời đông tối rất nhanh, khi hai người tới được Trần gia, trời đã tối đen như mực.

May mà Trần Đại Sơn không có ở nhà. Đào Hoa và Tần Phong vào ngồi một lát, thì Chu thị – nương nàng – nói:

“Việc hôm nay hắn tới nhà con, ta đã biết. Về tới nhà là hắn liền mắng c.h.ử.i con, rồi cầm bạc ra ngoài uống rượu.

Mười lăm lượng bạc tế tử đưa, hắn cũng đã tiêu gần cạn. Đào Hoa à, con chỉ cần nhớ một điều, từ nay hắn đòi gì cũng chớ đưa.”

“Nương, con biết. Nhưng con sợ hắn giận thì quay lại đ.á.n.h nương trút giận. Nương, hay là… người đừng sống với hắn nữa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không sống nữa, thì ba đứa nhỏ tính sao? Hắn mà hưu ta, có đưa nổi ba đứa cho ta nuôi không?

Hoa nhi à, chuyện nương, con đừng lo. Con nhìn xem ta vẫn ổn đấy thôi. Hắn cũng chưa đ.á.n.h ta. Chỉ cần phu thê hai con sống tốt, lòng nương cũng an rồi.

Dạo này con không ở nhà, mấy tiểu muội đệ cứ nhắc mãi. Mau vào chơi với chúng đi, nương có mấy lời muốn nói riêng với tế tử.”

Đào Hoa gật đầu, nhìn sang Tần Phong một cái rồi vào trong tìm ba đứa nhỏ.

“Tiểu Quả, Tiểu Diệp, Tiểu Bảo! Có nhớ tỷ tỷ không nào? Xem tỷ tỷ mang gì cho các muội đệ đây?”

Vừa gặp ba tiểu oa nhi đáng yêu, Đào Hoa liền lấy ra một túi vải nhỏ.

Tiểu Diệp cầm tinh con chó, mũi cực thính, vừa ngửi liền reo lên: “Thơm quá! Nhất định là đồ ngon! Đại tỷ mang đồ ngon về rồi!”

Tiểu Bảo nghe đến “đồ ăn ngon”, lập tức lè lưỡi l.i.ế.m túi vải: “Ngọt ghê! Đại tỷ ngọt lắm!”

“Tiểu quỷ, đồ có ngọt cũng không bằng miệng của đệ đâu.” – Đào Hoa vừa cười vừa mở túi vải, lộ ra mấy viên đường phèn lớn.

“Ôi, to thật đấy!”

“Muội muốn ăn! Muội muốn ăn!”

“Đệ cũng muốn!”

“Được rồi được rồi, ai cũng có phần.” – Đào Hoa nói, rồi lấy túi vải gõ nhẹ lên bàn vài cái, đập vỡ đường thành mảnh nhỏ, chia đều cho từng đứa.

Sau khi mấy tiểu oa ăn xong, Chu thị và Tần Phong cũng vừa nói chuyện xong. Phu thê hai người không tiện ở lại lâu, liền cáo từ trở về.

Hai người không mang đèn lồng, chỉ nhờ chút ánh trăng mờ nhạt mà đi.

Đào Hoa mới đi được mấy bước liền sẩy chân vào hố, suýt nữa trẹo cả cổ chân.

Tần Phong thấy vậy liền cúi xuống trước mặt nàng: “Lên đi, ta cõng nàng về.”

Đào Hoa ngây người, hồi lâu mới phản ứng lại. Trong ấn tượng của nàng, chỉ khi còn bé, cha nương mới từng cõng nàng.

Sau khi lớn lên, chưa từng được ai cõng cả.

Giờ phút này, nàng nhìn tấm lưng rộng lớn của Tần Phong, buột miệng hỏi một câu ngốc nghếch:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Thiếp nặng lắm đó, thật sự chàng muốn cõng thiếp sao, phu quân?”

Tần Phong bật cười, nha đầu ngốc này!

“Mau lên đi, nàng nặng bao nhiêu ta còn không biết sao? Hai tay nhấc lên là được.”

Nghe chàng nói thế, mặt Đào Hoa đỏ bừng. Đúng vậy, hình như chàng thật sự có thể dễ dàng nhấc nàng lên, chỉ cần hai bàn tay to vững chãi ôm lấy eo nàng, tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nâng lên rồi hạ xuống…

Nghĩ đến đó, nàng lặng lẽ trèo lên lưng Tần Phong. Ban đầu còn dè dặt, không dám tựa sát.

Nhưng nghĩ đến mấy đêm gần đây hai người đã thân thiết thế nào, nàng dần buông lỏng, giao cả thân thể cho chàng.

Nàng vòng tay ôm cổ Tần Phong, áp mặt vào gáy chàng, khe khẽ hỏi:

“Phu quân, nương thiếp vừa rồi nói gì với chàng vậy? Sao lại không cho thiếp nghe?”