Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 16: Ta với ngươi không còn liên can, mau cút đi!



Tần gia tọa lạc nơi chân núi, ở tận cuối thôn.

Phu thê hai người từ trấn trở về nhà, ắt phải đi từ đầu thôn đến cuối thôn mới tới nơi.

Khi ra khỏi thôn, hai chiếc sọt còn nhẹ tênh, nếu không nhìn kỹ, người ta còn tưởng là sọt rỗng. Nhưng lúc quay về, hai sọt ấy đã đầy ắp.

Hai con cá cỏ lớn từ trấn về đến thôn vẫn chưa tắt thở, còn giãy giụa tưng tưng; hai con gà sống cũng không ngừng vỗ cánh đòi thoát thân.

Người trong thôn thấy vậy, ai nấy đều ngưỡng mộ. Bất kỳ ai trông thấy đều chủ động chào hỏi đôi phu thê trẻ, tiện thể dòm ngó trong hai chiếc sọt to ấy rốt cuộc chứa thứ gì.

“Trong thôn đang đồn ầm cả lên, ai nấy đều bảo cô nương nhà họ Trần – Đào Hoa chính là phúc tinh vượng phu đấy!” – Tôn Tiểu Lan cười hì hì, kể lại mấy lời đồn thổi nghe được trong thôn cho Đào Hoa nghe.

Lúc này, Đào Hoa đang ngồi bên cạnh nàng, hai người cùng nhau may đế giày.

Đào Hoa cầm kim khâu cà nhẹ lên da đầu, khẽ hỏi: “Thật sự mọi người nói vậy sao? Trước kia chẳng phải họ đều bảo ta không biết giữ mình, giờ sao lại khen ta?”

“Thật mà! Thực ra lúc hai người còn chưa về, trong thôn đã có người bàn tán rồi. Họ nói nhìn thấy hai người ở phố lớn bán da thú. Khi đó có rất nhiều người chen chúc muốn bán da, nhưng thương nhân thu mua chỉ chọn một nhà duy nhất.

Hắn bày trò gì đó, bảo ai nhặt được hạt đậu đỏ trong nắm đậu xanh thì sẽ được thu mua da. Thế mà bao nhiêu người, cuối cùng chỉ có mỗi muội nhặt được đậu đỏ.

Ngươi kể thật cho ta nghe đi, chuyện ấy có phải thật không?”

“Ừm!” – Đào Hoa gật đầu – “Quả thực là thật, nhưng không đến nỗi ly kỳ như lời dân thôn đồn. Người tham gia nhặt đậu chỉ chừng hai mươi người, chứ không chen lấp cả phố đâu. Khi ấy, ta, Tần đại ca và một người nữa là ba người nhặt sau cùng, nào ngờ lại đúng ta nhặt trúng hạt đỏ. Vận may mà thôi, chứ đâu phải ta vượng phu gì, chính Phu quân mới là người vượng thê!”

“Chà chà~” – Tôn Tiểu Lan nghe vậy càng hứng chí – “Thế thì chắc đêm qua hai người đã… đúng không?”

Đào Hoa gật đầu. Với Tôn Tiểu Lan thì giờ nàng cũng không ngại nữa: “Ừ, là vậy đó.”

Tiểu Lan gật gù, song lại ra chiều suy xét: “Cũng có khi chỉ là trùng hợp. Hay hai người nên nghỉ ngơi vài hôm, xem có còn vận may nữa không. Một lần, hai lần chưa thể khẳng định được.”

“Thật vậy sao? Nhưng mà…” – Đào Hoa ngập ngừng – “Nếu Tần đại ca muốn, chẳng lẽ ta lại khước từ? Như thế… có phải không phải phép?”

“Ái chà, nha đầu này!” – Tôn Tiểu Lan cười ranh mãnh – “Có phải nếm được ngọt ngào rồi nên không nỡ dừng phải không?”

“ ngươi nói gì vậy!” – Đào Hoa đỏ mặt, trừng mắt – “Lo mà khâu đế giày đi! Thật ra hôm qua ta cũng định nhẫn nại, để xem hôm nay đi trấn có gặp vận may không.”

“Thôi nào, chẳng phải thiếu nữ ngây thơ gì nữa rồi, còn làm bộ với ta chi. Dù ngươi có thú nhận mình thích chàng ấy, ta cũng chẳng cười đâu.”

“Biến đi, suốt ngày chẳng nghiêm chỉnh!” – Đào Hoa vừa nói vừa đưa tay cù lét Tôn Tiểu Lan.

Tiểu Lan bị chọc cười đến mức không thở nổi.

Hai người còn đang cười đùa thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gọi cửa.

Hạt Dẻ Nhỏ

Cả hai liền nín bặt, cùng vểnh tai lắng nghe.

Đào Hoa nghe được vài câu, lập tức nhíu mày: “Hình như là giọng của Trần Đại Sơn? Hắn tới tìm ta làm gì?”

“Chắc nghe trong thôn đồn hôm nay hai người mua nhiều đồ, định tới kiếm chút gì đó thôi.” – Tiểu Lan khịt mũi.

“Vô liêm sỉ!” – Đào Hoa bực tức trợn mắt – “Ta mặc kệ hắn, cứ để hắn gọi, gọi khản cả họng ta cũng chẳng ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được, cứ coi như không có nhà, mặc hắn gọi. Chúng ta làm việc của mình.”

Từ lúc trở về từ trấn, Tần Phong đã lên núi, trong nhà chỉ có mỗi Đào Hoa, nhưng vì nghe chuyện trong thôn mà Tôn Tiểu Lan xách kim chỉ sang ngồi cùng tán gẫu.

Cả hai đã quyết tâm phớt lờ Trần Đại Sơn, chờ hắn tự chán mà rút lui.

Nhưng tên đó mặt dày đến đáng ghét, mãi không thấy rời đi.

Lặng yên được một lúc, Đào Hoa còn tưởng hắn đã đi, ai ngờ lại nghe hắn hớn hở nói:

“Ô hô, hai con gà ở đâu ra vậy nhỉ? Chẳng lẽ là gà rừng? Nhìn không giống, chắc là gà nhà ai nuôi đây. Một trống một mái, bắt về thì vừa hay – con trống đem kho, con mái nấu canh.”

Nghe tới đó, Đào Hoa không thể ngồi yên: “Gà của ta!”

Tiểu Lan cau mày: “Có khi hắn nói để gài ngươi ra thôi. Giờ cả thôn đều biết ngươi mua hai con gà sống, một trống một mái, hắn biết cũng không lạ.”

“Nhưng nếu không phải thì sao? Để hắn trộm mất gà ta ư? Ta không cam tâm! Ban đầu không muốn dây dưa, nhưng hắn quá đáng lắm rồi! Nếu hắn thật sự động đến gà nhà ta, ta quyết không tha!”

Từ lâu Đào Hoa đã hận Trần Đại Sơn, giờ dứt khoát đứng dậy.

Vừa chộp được cây chổi trong sân, liền nghe tiếng hắn vọng vào qua khe cổng:

“Đào Hoa, ta biết con ở nhà, đừng giả vờ! Ta hiểu rõ con lắm. Mau ra mở cửa, ta có chuyện muốn nói.”

“Ta không muốn nói gì với ngươi! Mau cút đi! Hôm ta xuất giá, đã nói rõ từ nay về sau ta với ngươi không còn quan hệ gì nữa!”

“Nói gì vậy? nữ nhi làm sao lại bảo cha cút đi được? Ta nói cho con biết, một ngày là cha, cả đời là cha. Chừng nào nương con còn là thê tử ta, con vẫn phải gọi ta một tiếng cha!”

“Ta không có người cha như ngươi! Nếu ngươi còn không cút, đừng trách ta không khách khí!”

Dứt lời, Đào Hoa chụp hai hòn đá dưới đất ném ra cổng, đáng tiếc cả hai đều bị Trần Đại Sơn né được.

Hắn vừa né vừa cười hề hề: “Không trúng đâu. Con muốn ta đi cũng được, nghe nói hôm nay hai người kiếm được không ít bạc, đưa ta ít tiền mua rượu uống, ta đi ngay.”

“Ngươi còn muốn tiền uống rượu?” – Đào Hoa tức đến bật cười, quay người chạy vào bếp.

Chẳng mấy chốc, nàng bước ra, tay xách theo ấm nước nóng.

Tiểu Lan theo lời nàng mở cổng viện.

Vừa trông thấy Trần Đại Sơn, Đào Hoa không nói không rằng, dốc thẳng nước nóng trong ấm tạt thẳng lên người hắn.

Tuy nước không còn sôi, nhưng vẫn nóng bỏng. Chẳng mấy chốc Trần Đại Sơn đã nhảy dựng, mu bàn tay đỏ bừng.

Hắn chỉ tay mắng chửi, vừa tháo chạy: “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, ngươi được lắm! Lần sau ta mà đến nữa, ngươi chờ mà xem!”

“Ngươi còn dám đến, ta sẽ bảo phu quân ta đ.á.n.h gãy chân ngươi! Đồ vô lại hạ tiện!”