Sau một đêm mỏi lưng nhức gối, sáng hôm sau Đào Hoa lại dậy trễ.
Kỳ thực nàng sớm đoán được chuyện này, nên đêm qua trước khi nhắm mắt ngủ, đã dặn trượng phu sáng mai nhớ gọi nàng dậy.
Chỉ tiếc, hình như Tần Phong quên bẵng mất việc đó.
Lúc Đào Hoa mở mắt ra, trời đã sáng rõ.
Nàng cảm thấy bản thân cứ như thế hoài cũng không tốt, liền vội vàng ngồi dậy thay xiêm y.
Nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị mở cửa bước ra, lại bất ngờ nghe thấy ngoài sân có tiếng trò chuyện giữa Tần Phong và một nam nhân lạ.
Nghe giọng thì hình như là cha của Trụ Tử trong thôn, nhưng nhà họ lại chẳng thân thiết gì với nhà nàng, sao sáng sớm đã chạy đến đây?
Đào Hoa thấy kỳ lạ, len lén hé cửa sổ, nghiêng mắt nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy ngoài sân, Tần Phong đang định lấy ghế mời người kia ngồi, nhưng cha Trụ Tử vội xua tay, nói:
“Không cần đâu, ta chỉ đến báo chuyện rồi đi ngay.
Chẳng là mùa xuân năm ngoái làng bên bị lũ quét, chẳng riêng gì họ, nghe đâu mấy chỗ khác trong huyện cũng chịu nạn, thiệt hại nặng nề lắm.
Huyện thái gia coi chuyện này rất trọng, nói là do ‘lăng tuấn’… à không, ‘lăng… lăng… lăng tuấn’ gì đó. Phải rồi, là lăng tuấn.
Ý là nước lũ do băng tan trên sông nghẽn dòng gây ra.
Nay huyện đã hạ lệnh, bắt các thôn trong vùng cử người ra đào đê hộ đê.
Thôn trưởng muốn mỗi nhà cử một người, ta đây là đi gọi nhà ngươi. Nhà ngươi là cuối cùng rồi đó. Giờ đi cùng ta được chứ? Người khác chắc đều đã đến rồi, lát nữa trưởng thôn sẽ công bố việc này.”
Tần Phong đáp:
“Được, vậy phiền thúc chờ ta khoác thêm áo đã.”
Từ sớm chàng đã loay hoay ngoài sân, chẳng kịp mặc áo khoác, trong khi cha Trụ Tử vẫn mặc áo bông mà còn rét run.
Lão nhìn Tần Phong, vừa xuýt xoa vừa thầm ngưỡng mộ:
“Thân hình ngươi thật tốt, vừa cao vừa cường tráng, toàn thân như mang lửa vậy. Nhìn chẳng hề thấy rét chút nào!”
Tần Phong chỉ nhàn nhạt đáp:
“Vừa chẻ củi xong, nhưng ra khỏi nhà vẫn nên mặc đủ áo.”
Cha Trụ Tử gật đầu:
“Vậy ngươi mau vào đi, ta đợi ngoài này.”
Tần Phong xoay người bước vào nhà, vừa mở cửa ra liền thấy tiểu nương tử đã đứng sẵn ở ngưỡng cửa, tay ôm lấy áo khoác của chàng.
“Nè, phu quân, áo của chàng đây.”
Tần Phong nhận lấy, ánh mắt lướt qua nàng:
“Ta đang định vào gọi nàng một tiếng, chắc nàng nghe thấy hết rồi phải không?”
Đào Hoa gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi nhỏ:
“Phu quân, thiếp có thể đi theo chàng không?”
Tần Phong vừa mặc áo vừa hỏi lại:
“Sao vậy? Không muốn ở nhà một mình ư?”
Đào Hoa gật đầu tiếp, ánh mắt như chú tiểu cẩu bị bỏ rơi:
“Thiếp chỉ muốn theo chàng thôi, được không?”
Nàng nói rồi còn chủ động bước tới giúp chàng thắt lại đai áo.
Tần Phong nghe giọng nũng nịu của tiểu nương tử, làm sao có thể từ chối?
“Được, để ta ra bẩm với cha của Trụ Tử một tiếng.”
Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng cha của Trụ Tử:
“Vậy ngươi cứ xong việc rồi đến sau cũng được. Ta đi trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chờ người rời đi, Đào Hoa liền chạy ra ngoài rửa mặt chải đầu.
Xong xuôi, nàng cùng trượng phu cất bước đến nhà trưởng thôn.
Dọc đường, nàng tò mò hỏi:
“Phu quân, cái gọi là ‘lăng tuấn’ là gì vậy?”
Tần Phong chậm rãi giải thích:
“Lăng tuấn là hiện tượng sông đóng băng vào mùa đông, đến khi xuân về, băng tan vỡ, trôi theo dòng nước rồi tích tụ lại tại khúc sông uốn cong, khiến dòng nước bị ngăn chặn.
Nước không trôi xuôi được sẽ dâng cao, tràn vào bờ, gây ra lũ lớn. Nếu nước nhiều, còn có thể cuốn trôi cả nhà cửa, ruộng vườn.”
“Ra là vậy.” Đào Hoa tròn mắt gật gù, “Lúc xuân về trời vẫn rét, nếu nhà ai ở ven sông mà bị ngập, chẳng phải sẽ bị c.h.ế.t rét sao?”
“Phải đó,” Tần Phong trầm giọng, “Những năm lăng tuấn dữ, đúng là có không ít thôn xóm bị ngập, người c.h.ế.t cũng chẳng ít.”
“Trời ơi!” Đào Hoa thở dài rồi chợt nghiêng đầu, mắt lấp lánh nhìn chàng:
“Phu quân, sao chàng cái chi cũng biết vậy? Chàng nói thật đi, trước đây chàng làm nghề gì thế?”
Tần Phong khựng lại, mi tâm thoáng nhíu:
“Trước kia… cũng chẳng làm gì lớn, chỉ là lúc trẻ ham ngao du, từng đi qua nhiều nơi, nhìn ngắm khắp chốn, sau thấy đủ rồi thì trở về thôi.”
“Ra là vậy à…” Đào Hoa thấy lời chàng tuy có nói mà như chưa, trong lòng không khỏi thoáng hụt hẫng.
Nhưng chút hụt hẫng đó bé tí như móng tay mà thôi. Nàng thầm nghĩ:
Quá khứ là chuyện đã qua, hiện tại ta và chàng đã là phu thê, thế là đủ rồi.
Tại nhà trưởng thôn
Vừa đến nơi, hai người đã thấy sân nhà trưởng thôn chật kín người. Đa phần đều là nam nhân trong thôn, chỉ có một mình Đào Hoa là nữ nhân trẻ tuổi.
Đào Hoa bỗng cảm thấy ngượng ngùng, đứng giữa đám đông toàn nam nhân, quả thật không được tự nhiên.
Nàng định theo Tần Phong nghe ngóng tình hình, nhưng bây giờ lại thấy không tiện ở lại.
Nàng kéo tay áo trượng phu, nói nhỏ:
“Phu quân, thiếp qua chỗ Tiểu Lan đây, chàng có đi đâu thì nhớ gọi thiếp nha.”
Vốn dĩ nàng đã xinh đẹp nổi bật, nay đứng giữa đám nam nhân càng khiến người ta khó rời mắt.
Tần Phong chẳng ưa ánh mắt đó chút nào. Chàng đứng chắn trước mặt nàng, che hết tầm nhìn của người khác, rồi nhìn theo bóng dáng nàng đi khuất vào trong nhà.
Tại phòng Tiểu Lan
“Tiểu Lan, ngươi đang thêu hoa à? Nương ngươi bảo ta vào tìm ngươi đấy.”
Tiểu Lan vừa thấy Đào Hoa, liền buông kim chỉ, reo lên:
“Chà, hôm nay thật là quý khách nha! Sao giờ mới rảnh đến chơi? Chẳng phải lúc nào cũng kè kè bên phu quân sao? Mau ngồi xuống!”
Đào Hoa ngồi xuống bên nàng, cười nói:
“Hôm nay ta theo chàng tới đây. Việc trong thôn ngươi cũng biết rồi nhỉ?”
“À à, chuyện gia gia ta gọi mọi người đến đó mà? Biết chứ! Là do huyện thái gia hạ lệnh, các thôn quanh vùng phải cử người đào đắp lại đê điều.
Dòng sông lớn chảy qua cả huyện ta, tới đoạn rẽ nơi làng bên thì khúc sông đó vừa hẹp vừa xiết, năm nào chẳng có người c.h.ế.t đuối.
Nay thái gia muốn mở rộng đoạn đó, cho nước trôi êm hơn. Như vậy khi băng tan cũng không lo nước dồn mà vỡ đê.”
Đào Hoa gật đầu, đã hiểu rõ hơn. Nhưng nàng vẫn lo lắng:
“Nếu lúc thường còn có người c.h.ế.t đuối, giờ lại bắt nam nhân đi đào đê vào mùa đông lạnh giá… chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?”
Hạt Dẻ Nhỏ