“Không sao đâu!” – Tiểu Lan khoát tay – “Mấy người ngã xuống sông đều là do bất cẩn cả. Lần này đi đào đê, chỉ riêng thôn Bạch Vân chúng ta đã có hai chục nam nhân, huống chi còn các thôn khác nữa. Người đông như thế, sao mà xảy ra chuyện được?”
Nói đến đây, nàng bỗng cúi đầu, hạ giọng thần bí:
“Nè, ngươi tin không, lát nữa nhà nào nhà nấy sẽ tranh nhau xin đi cho xem!”
“Ủa? Vì sao chứ?” – Đào Hoa ngạc nhiên – “Lẽ nào… đi đào đê mà còn có bạc lĩnh?”
“Phải rồi!” – Tiểu Lan giơ hai ngón tay ra, làm động tác đếm – “Một ngày mười văn tiền đấy! Ngươi biết không, mấy người trong thôn ta đi lên huyện thành xây nhà, một ngày chỉ được bao nhiêu?”
Đào Hoa lắc đầu:
“Ta không biết, bao nhiêu vậy?”
“Có tám văn thôi! Mà tám văn là không bao ăn ở nha. Nếu được bao ăn, thì chỉ còn sáu văn một ngày. Lại phải cuốc bộ tới tận huyện thành xa xôi. Mà làm ở trấn trên thì còn ít hơn. Giờ thì sao? Ngay gần nhà, mỗi ngày mười văn, giữa trưa còn bao một bữa cơm, thử hỏi có lời không?
Chỉ là, quan huyện nói mỗi nhà chỉ được cử một người thôi. Nhưng mà ai mà chẳng muốn đi? Như nhà Đại Nha kìa, có tới năm ca ca khỏe mạnh, ai cũng muốn tranh nhau đi cả!
Ta nhìn sắc mặt ngươi, có phải là không muốn để Tần đại ca nhà ngươi đi?”
Đào Hoa cúi đầu khẽ giọng:
“Chẳng phải ta lo nguy hiểm sao?”
Tiểu Lan bật cười:
“Ta xem ngươi là lo thừa. Tần đại ca nhà ngươi là hạng người một mình đ.á.n.h lợn rừng trong núi cũng chẳng hề hấn, lẽ nào lại sợ cái đê be bé? Huống chi đây là lệnh từ huyện thái gia, không đi cũng chẳng được.”
“Nhưng mà…” – Đào Hoa chau mày – “Trong thôn ta chẳng phải có một góa phụ đó sao? Nhà nàng ta đâu có nam nhân, chẳng lẽ lại bắt nữ nhân đi làm nặng?”
“À thì… nàng ấy nấu cơm! Bao nhiêu người như vậy ăn uống, chẳng phải cũng phải có người lo chứ? Không muốn đi cũng được, nhưng phải nộp bạc thay người. Ai nỡ từ chối mười văn tiền mà lại phải lấy tiền túi nộp vào chứ?
Mà nấu cơm thì không được mười văn đâu, chắc chỉ được ít hơn thôi.”
“Vậy… phải làm bao lâu?” – Đào Hoa lại hỏi.
“Ít thì mười ngày, nhiều thì nửa tháng. Nhưng người đông nên chắc cố gắng xong trước năm mới. Qua năm rồi còn ai muốn đi làm nữa?
Tính đi, mười ngày là một trăm văn tiền đó! Nhiều lắm! Phu quân ta nói đợi lĩnh tiền xong sẽ dẫn ta ra trấn mua hoa cài tóc đó, ta còn coi trước rồi, chỉ chờ chàng kiếm bạc về thôi!”
Tiểu Lan nói đến đây, khuôn mặt tràn đầy tươi cười.
Đào Hoa nhìn nàng ấy, lòng cũng thấy vui lây.
Hồi trước, mỗi lần nghe Tiểu Lan kể chuyện phu thê son thân thiết như vậy, nàng đều thấy vừa ngưỡng mộ vừa ao ước.
Nhưng bây giờ thì không cần ngưỡng mộ nữa — vì nàng cũng đã có Tần đại ca của mình!
Hơn nữa, Tần đại ca của nàng đối với nàng còn tốt hơn tất cả!
Hai người đang chuyện trò thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, có vẻ đã tan họp.
Đào Hoa vội đứng dậy, hé cửa sổ ngó ra:
“Ta đợi mọi người tản hết mới ra, ta đã dặn Tần đại ca đợi ta rồi.”
Tiểu Lan gật đầu:
“Cũng tốt, tránh đụng mặt cái tên Trần Đại Sơn, thấy hắn là tức.”
“Ừm, hình như hắn đi rồi, ta không thấy đâu.”
“Thây kệ hắn, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
“Ơ, khoan đã!” – Đào Hoa bỗng bật thốt – “Sao không thấy Tần đại ca đâu cả?”
“Gì cơ?” – Tiểu Lan cũng ghé lại nhìn – “Không phải hắn nói sẽ đợi ngươi à? Để ta xem… Ôi, đúng là không thấy!”
“Đúng vậy!” – Đào Hoa nhíu mày – “Nếu đi thì cũng phải bảo một tiếng chứ, sao chẳng nói lời nào đã đi mất?”
“Ngươi đừng vội, chắc có chuyện gì đó thôi. Ta cũng không thấy gia gia đâu, biết đâu họ đang nói chuyện riêng, đợi chút xem.”
Trong góc sân nhà trưởng thôn
Tần Phong đang đứng đối thoại cùng trưởng thôn.
“Gia gia,” – chàng hỏi – “Sao hôm nay không thấy Trần Đại Sơn? Hắn không đi cùng chúng ta sao?”
Trưởng thôn nghe đến tên kia, chỉ lắc đầu than:
“Hắn nghe tin này từ hôm qua ở trấn rồi. Sáng nay ta tới gọi, hắn bảo đau bụng, không đến, bảo ta ghi danh cho hắn luôn.
Nhưng việc này có quan giám sát từ huyện nha, nếu hắn lười biếng gian trá, làm mất mặt thôn Bạch Vân, ta sẽ đích thân tố cáo hắn lên trên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà chẳng phải ngươi và hắn đã cắt đứt quan hệ rồi sao? Sao còn lo đến hắn?”
Tần Phong điềm đạm đáp:
“Cũng không hẳn là lo, chỉ là ta sợ lúc ta không ở nhà, hắn đến gây sự với Đào Hoa. Giờ hắn cũng đi, vậy ta yên tâm rồi.”
Chỉ là, lời nói ngoài miệng là thế, trong lòng Tần Phong lại có toan tính riêng của mình…
Chiều hôm đó – Khởi công
Việc đào đê bắt đầu ngay buổi chiều hôm ấy.
Nửa ngày đầu trôi qua êm ả, chẳng có ai gặp sự cố.
Khi thấy Tần Phong trở về nguyên vẹn, Đào Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối đến, nàng cứ rối rít hỏi:
“Phu quân, chàng có mỏi lưng không? Tay chân có đau không?”
Nói rồi lại bắt chàng ngồi xuống để mình xoa bóp.
Chỉ là… sức nàng thì nhỏ, tay lại mềm, xoa chẳng khác gì gãi ngứa.
Tần Phong thì nhắm mắt cười nhẹ:
“Có nương tử, quả thật tốt.”
Đào Hoa nghe vậy, tay khựng lại một chút, mắt càng thêm long lanh:
“Tiền bạc không quan trọng, thiếp chỉ cần chàng mỗi ngày đều bình an trở về trước lúc trời tối là được. Chàng hứa với thiếp được không, phu quân?”
“Ừm, ta hứa với nàng.”
Ngày thứ hai
Tần Phong bình an trở về.
Cả thôn, trừ một người, ai nấy đều bình yên.
Kẻ không trở về — chính là Trần Đại Sơn.
Nghe nói hắn trốn vào núi uống rượu giữa buổi trưa, định lười việc, không ai thấy đâu cả.
Tới chiều, người trong thôn tìm thấy hắn… bị treo ngược trên cây như khúc giò!
Hình như là dính bẫy của thợ săn.
Hắn gào khản cổ trong rừng suốt buổi chiều không ai nghe thấy, sợ đến nỗi… tè cả ra quần.
Khi người ta cứu được hắn, mùi khai nồng nặc khiến ai nấy cười nghiêng ngả.
Ngày thứ ba
Vì phải đẩy nhanh tiến độ, mọi người làm đến tối mịt mới về.
Ai nấy đều an toàn trở về nhà — trừ Trần Đại Sơn.
Hắn mất hút cả đêm.
Đến sáng hôm sau mới bò về được, mặt mũi bầm dập như vừa bị ch.ó rừng đuổi cắn.
Ai hỏi, hắn chỉ nói lạc trong rừng, bị dã thú rượt, lăn từ sườn núi xuống.
Mọi người nghe vậy đều tin, bởi ai chẳng biết rừng quanh đây có sói thật.
Chỉ riêng hắn biết — tất cả là Tần Phong làm!
Chính Tần Phong treo hắn lên cây.
Cũng chính Tần Phong nhân lúc trời tối, kéo hắn vào sâu trong núi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Một thân một mình giữa rừng khuya, hắn suýt nữa thì mất mạng vì sợ.
Từ đó, Trần Đại Sơn không dám bén mảng tới tìm Đào Hoa nữa.
Cũng chẳng còn dám giơ tay đ.á.n.h thê tử thêm lần nào.