Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 25: Vết sẹo trên thân Tần Phong.



Trên đường hồi thôn.

Tiểu Lan chau mày hỏi:

“Ngươi nói xem, hầu hạ xe ngựa cho huyện lệnh thì có gì không tốt? Sao ngươi không khuyên phu quân ngươi nhận lấy?

Ngươi biết không, chỗ ấy chẳng thiếu phần béo bở đâu! Ai muốn hỏi tung tích của đại nhân huyện lệnh, chẳng phải phải qua kẻ coi ngựa xe đó sao?

Một lời giá ngàn vàng, chẳng biết có thể thu lợi bao nhiêu!

Việc ấy thiên hạ cầu mà không được, phu quân ngươi lại từ chối? Mà ngươi cũng ngốc nghếch chẳng thèm mở miệng giữ lại!”

Đào Hoa mỉm cười ôn tồn:

“Là vậy sao? Nếu quả như lời muội nói, thì ta lại càng mừng vì phu quân ta không nhận lời.

Đã là người hầu xe ngựa cho quan lớn, thì ắt chẳng thể tùy tiện tiết lộ hành tung. Nhưng nếu là bậc quyền quý hỏi tới, không nói thì là vô lễ, mà nói ra lại là phạm cấm.

Tiến thoái đều khó, chi bằng cứ ở nhà săn thú trồng rau thì hơn.

Lúc đầu nghe thôn dân xì xào bảo đó là chức tốt, ta còn tiếc giùm chàng. Nhưng giờ ngẫm lại, ta không tiếc chút nào.”

Tiểu Lan trố mắt:

“Hả? Ta… ta đâu có ý đó đâu!”

Đào Hoa cười ngây ngô:

“Dù sao ta cũng nghe theo phu quân ta. Ta chỉ mong thủ vững một mẫu ba đất nhà mình, chàng thì săn bắn, ta thì trồng trọt, nuôi gà nuôi vịt, sau này thêm vài đứa nhỏ, thế là mãn nguyện rồi.”

Tiểu Lan vừa cười vừa khoác tay nàng:

“Ngươi thật ngốc mà lại có phúc, nhưng ngẫm lại, ngươi cũng chẳng ngốc tí nào đâu.”

Đào Hoa chỉ mỉm cười, không nói thêm lời.

Thế nhưng nàng chẳng ngờ được rằng, chuyện từ chối chức tạp dịch ấy, rất nhanh đã trở thành đầu đề bàn tán khắp thôn.

Giờ là mùa nông nhàn, trong thôn ai ai cũng rảnh rỗi, miệng lưỡi không ngớt bàn chuyện người khác.

Họ vừa khen nàng vượng phu, lại vừa xì xào rằng Tần Phong phúc mỏng, không kham nổi vận may mà nàng mang đến.

Tuy không ai nói trước mặt phu thê hai người, nhưng thiên hạ nào có bức vách nào ngăn được lời đồn?

Tiểu Lan là người thân thiết với Đào Hoa, tất nhiên nghe được cả, rồi đem kể lại cho nàng.

“Người ta lại đồn nữa rồi, nói phu quân ngươi từ chối chức ấy không phải vì ngu, mà là vì… khôn!

Ngươi còn nhớ vết sẹo trên người hắn không? Họ bảo đó là dấu tích khi còn là kẻ cướp.

Ngươi thấy chưa? Có nhìn thấy vết sẹo đó chưa? Nghe nói trông đáng sợ lắm!”

Đào Hoa lắc đầu:

“Ta chưa từng nhìn, không biết nó ra sao. Nhưng ta đã chạm qua, quả thực rất dài.”

Tiểu Lan kinh ngạc:

“Hả? Hai người đã làm phu thê lâu như vậy, đêm nào cũng cùng giường, sao ngươi chưa từng nhìn thấy?”

“Cũng có cởi y phục chứ,” Đào Hoa đỏ mặt, “nhưng không có thắp đèn. Chàng cũng chưa từng ngăn ta xem.”

“Thế lúc chạm vào sẹo, ngươi không hỏi à? Không tò mò sao?”

“Ta tò mò chứ…” – Đào Hoa hơi nhíu mày, “nhưng mỗi lần chàng… ta đều… đầu óc choáng váng, làm gì còn nhớ mà hỏi cái gì nữa…”

Tiểu Lan không nhịn được cười:

“Vậy thì đêm nay thử thắp đèn mà nhìn đi, biết đâu lại có phong vị khác đó! Ủa mà sao hôm nay ngươi không thẹn thùng gì hết? Thường ngày nghe ta nói mấy lời này là mặt đỏ đến mang tai cơ mà.”

Đào Hoa c.ắ.n môi, trầm mặc một lúc mới chậm rãi đáp:

“Ta thật lòng muốn biết, phu quân ta trước kia rốt cuộc đã trải qua những gì.”

“Thì hỏi hắn đi!” Tiểu Lan khuyên, “Các ngươi đã là phu thê rồi, biết đâu giờ ngươi đã m.a.n.g t.h.a.i con hắn. Nếu hắn còn giấu giếm thì cũng không phải đạo.”

Đào Hoa trầm ngâm, không trả lời ngay.

Thấy nàng im lặng, Tiểu Lan khẽ hỏi:

“Ngươi… ngươi chẳng phải đang sợ lời đồn là thật sao? Sợ hắn từng là ác nhân, kẻ bị quan phủ truy bắt?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đào Hoa như bừng tỉnh, ngẩng đầu quả quyết:

“Không! Ta không tin phu quân ta là kẻ xấu. Chàng tuyệt đối không phải loại người đó.

Đợi chàng về, ta sẽ hỏi rõ.”

Đến chiều, Tần Phong về nhà ăn cơm.

Đào Hoa mấy lần muốn mở miệng lại thôi, tâm trí cứ lơ đãng ngay cả lúc rửa bát.

Tần Phong thấy vậy liền giành lấy việc rửa bát.

Đợi đến khi tay nàng trống không, nàng mới giật mình nhớ ra lúc nãy đang nghĩ ngợi gì đó.

Nàng toan giành lại bát rửa tiếp, nhưng Tần Phong không chịu.

“Để đó đi, nàng nấu cơm đã đủ mệt rồi.”

Đào Hoa xấu hổ cúi đầu:

“Chàng mới vất vả, từ sớm tới giờ làm việc suốt ngoài núi. Thiếp chỉ dọn dẹp trong nhà, sao có thể để chàng làm tiếp…”

Tần Phong vẫn không quay đầu:

“Nàng còn khách sáo gì với ta? Chỉ là rửa bát thôi, mỏi mệt gì đâu.”

Nhìn người nam nhân cúi đầu rửa bát, trong lòng Đào Hoa chợt dâng lên một ý nghĩ:

Dù chàng thực sự từng là ác nhân thì sao chứ? Nay đã là người tốt, là trượng phu của ta!

Ta tình nguyện cùng chàng sống trọn kiếp này.

Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo chàng từ phía sau, má tựa sát tấm lưng rộng lớn, hít thật sâu mùi hương thuộc về nam nhân của đời mình.

“Phu quân,” nàng thì thầm, “dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau gánh vác.”

Tần Phong ngừng tay, cảm thấy tiểu nương tử hôm nay có chút là lạ:

“Sao vậy?”

Đào Hoa lắc đầu, không đáp:

“Không sao, thiếp chỉ muốn ôm chàng như vậy một lát thôi.”

Tần Phong khẽ ừ, để mặc nàng ôm lấy lưng mình.

Tối đến, vẫn như thường lệ: Đào Hoa tắm rửa xong vào giường trước, Tần Phong sau đó mới khóa cửa, định tắt đèn.

Nhưng tối nay, Đào Hoa lại không chịu cho chàng tắt đèn.

Hạt Dẻ Nhỏ

Chàng sớm đã cảm nhận được nương tử có điều khác thường, liền ngồi xuống mép giường hỏi:

“Sao vậy? Hôm nay nàng không vui à?”

Đào Hoa ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh nhìn thẳng vào chàng. Nàng mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Tần Phong nhíu mày:

“Rốt cuộc là sao?”

Nàng không đáp, chỉ vươn tay định cởi áo chàng.

Tần Phong giữ lấy tay nàng:

“Nàng nói đi, có chuyện gì?”

Đào Hoa tức giận lườm:

“Chàng là phu quân thiếp, thiếp cởi áo chàng thì sao? Lẽ nào phải có lý do mới được sao?”

Tần Phong nghe giọng nàng đầy giận dỗi, càng mù mờ khó hiểu, đành thở dài buông tay:

“Được, nàng muốn làm gì thì làm.”

“Vậy thì làm!” – Đào Hoa trừng mắt, thò tay vạch áo chàng ra.

Chỉ trong chớp mắt, một vết sẹo dài hơn một thước, dữ tợn kéo ngang lồng n.g.ự.c Tần Phong, lập tức hiện rõ trong ánh đèn…