Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 24: Tần Phong thật ngốc, dám từ chối đại ân tốt lành ấy!



Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cuối cùng Tần Phong cũng kéo được chủ bộ đại nhân từ trong vòng xoáy nước lên bờ.

Lên bờ rồi, chủ bộ đại nhân nôn ra không biết bao nhiêu là nước, mãi mới hồi tỉnh.

Vừa mở mắt, hắn vẫn còn chưa tin nổi:

“Ta… ta còn sống sao? Thực sự còn sống sao?”

Thôn trưởng vội vàng gật đầu, an ủi hắn:

“Chủ bộ đại nhân, ngài bình an vô sự rồi, không có gì đáng ngại cả! May mà là lang tử Tần Phong nhà ta liều mình nhảy xuống dòng nước cứu ngài lên.”

“Thế còn hắn? Hắn sao rồi? Người đã lên chưa?”

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ngài yên tâm, hắn là trai tráng thân thể khỏe mạnh, đã lên bờ rồi, đang hơ lửa hong khô y phục. nương tử hắn còn mang theo lò sưởi, giờ đã đốt lửa rồi, ngài cũng nên tới sưởi ấm một chút, kẻo nhiễm lạnh.”

“Được…” Chủ bộ nghe vậy thì gật đầu yếu ớt, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng ngồi bật dậy:

“nương tử của hắn kia… là người báo mộng phải không? Mau, mau đỡ ta dậy, ta muốn gặp nàng ấy!”

Lúc này, bên đống lửa, Đào Hoa đang giúp Tần Phong thu dọn y phục.

Nàng đưa chiếc áo bông mà hắn cởi ra ban nãy cho hắn:

“Phu quân, chàng đi vào trong rừng thay đi. Thay ra y phục ướt rồi đưa ta hong lửa.”

Tần Phong khẽ “ừ” một tiếng, vừa xoay người rời đi thì chợt liếc thấy lòng bàn tay đỏ bừng của Đào Hoa, hắn liền dừng bước.

“Làm sao thế này, nương tử?” – hắn chau mày, đưa tay nắm lấy tay nàng.

Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đỏ ửng, mày kiếm hắn nhíu lại:

“Đau không? Lúc kéo dây thừng nhiều người như vậy, sao nàng không đứng nghỉ một lát?”

Đào Hoa cảm thấy khó tin:

“Lúc đó chàng còn ở dưới sông, sao thiếp có thể đứng yên nhìn? Thiếp chỉ hận không thể một mình kéo chàng lên thôi.”

Nói xong, nàng thoáng thấy thôn trưởng cùng đám người tiến tới, trong lòng thẹn thùng, liền rút tay khỏi bàn tay to lớn của hắn:

“Chàng đi thay y phục đi, mặc ướt thế này dễ nhiễm lạnh. Đợi lát nữa người ta cũng tới nhóm lửa, thiếp cùng Tiểu Lan tránh ra một chút.”

Nhưng Đào Hoa còn chưa kịp rời đi thì thôn trưởng đã gọi giật nàng lại:

“Đào Hoa, chủ bộ đại nhân có lời muốn hỏi ngươi.”

Đào Hoa liếc trộm chủ bộ, cúi đầu đáp:

“ còn không đi đâu cả, con đợi phu quân trở lại. Đợi chủ bộ đại nhân thay y phục xong rồi hỏi cũng không muộn, chớ để nhiễm hàn khí.”

Lời vừa nói xong, chủ bộ liền đỏ mặt, vô cùng hổ thẹn:

“Là tại ta đã trách nhầm vị tiểu nương tử này rồi. Nương tử Tần gia lòng dạ thiện lương, nếu ta sớm nghe theo lời nàng, có khi đã tránh được đại họa rồi! Cũng may mắn thay không ai khác gặp nạn. Tất cả đều nhờ nàng báo mộng, kịp thời đến ngăn cản, đúng là ân nhân cứu mạng.”

Có người đứng bên khẽ tiếp lời:

“Phải đó, nếu không có nàng thì giờ e là nhiều người đã xuống sông rồi.”

“Nghe nói nàng tới cũng là vì lo cho phu quân mình, tiện thể cứu luôn cả chúng ta. Phúc khí lớn thật, đúng là vượng phu mà!”

“Lần trước phu thê họ lên trấn bán da thú cũng lời to, không nhớ sao?”

Người ở làng khác nghe xong tò mò:

“Ra là chuyện gì lạ lắm sao? Kể cho chúng ta nghe với.”

“Chuyện này không bằng chuyện hôm nay, nhưng cũng là chuyện hiếm thấy đấy…”

Chẳng bao lâu, chủ bộ đã thay y phục xong, liền cho gọi phu thê hai người tới trước mặt.

Bị cứu một mạng, chủ bộ vô cùng cảm kích.

Dù là quan viên, nhưng với dân dã, hắn cũng không hề kênh kiệu. Hắn khom người, chắp tay thật sâu:

“Đa tạ nhị vị đã cứu mạng, sau này nếu có điều chi khó khăn, cứ tới nha môn tìm ta. Ta nhất định sẽ báo đáp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó, hắn quay sang hỏi:

“nương tử Tần gia, mộng cảnh của ngươi đã hết chưa? Hay còn điều chi nguy hiểm khác?”

Đào Hoa lắc đầu dứt khoát:

“Không còn gì nữa, tiểu nữ chỉ mộng thấy từng ấy.”

“Thế thì tốt. Về sau nếu lại mộng thấy điều lạ, nhất định phải nói ngay, không thể chần chừ.”

Đào Hoa gật đầu:

“Vâng, nếu có ngày đó, tiểu nữ nhất định không dám giấu. Nhưng tốt nhất là đừng mộng thấy gì nữa, mong ngày lành tháng tốt mãi thôi. Nếu không còn gì sai bảo, vậy phu thê tiểu nữ xin phép cáo từ.”

Chủ bộ gật đầu:

“Đi đi, ngươi đã vất vả rồi.”

Tần Phong đưa tay đỡ nàng, định cùng nhau rời bước.

Chủ bộ nhìn theo bóng hai người, thấy y phục trên người họ đã bạc màu vì giặt giũ nhiều lần, trong lòng nảy sinh ý nghĩ.

Hắn liền gọi lại:

“Tần huynh đệ, dừng bước. Ta có chuyện muốn thương nghị với ngươi.”

Tần Phong quay người:

“Không biết chủ bộ đại nhân có điều chi căn dặn?”

Chủ bộ mỉm cười:

“Ngươi gan dạ hơn người, sức vóc cũng tốt. Trùng hợp nha môn đang trống một chỗ tạp dịch, chuyên quản xe ngựa cho huyện lệnh đại nhân. Chức vị tuy nhỏ nhưng vào cửa quan rồi thì tương lai muốn làm bộ khoái cũng không khó. Không biết ngươi có nguyện ý chăng?”

Bốn phía lập tức xôn xao:

“Trời ơi! Được vào nha môn làm việc!!!”

“Vận may này là phúc tám đời tích được đó. Sớm biết thế, ta cũng liều mình nhảy xuống cứu người rồi!”

“Có thể làm việc trong quan phủ, còn hơn sống cả đời trồng trọt ở núi rừng…”

Ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi.

Chủ bộ cũng nghĩ Tần Phong ắt hẳn sẽ vui mừng nhận lời. Dù sao đây cũng là phần thưởng cho người cứu mạng hắn mà.

Nào ngờ Tần Phong lại chắp tay khước từ:

“Đa tạ chủ bộ đại nhân đã ưu ái. Nhưng vãn sinh tự biết không thích hợp chốn nha môn, xin đại nhân chọn người khác xứng đáng hơn.”

“Ngươi… ngươi nói sao?” – chủ bộ kinh hãi – “Không bằng ngươi cứ về bàn lại với người nhà, sau đó hãy hồi đáp cũng được.”

Tần Phong vừa định từ chối lần nữa thì ánh mắt chạm phải Đào Hoa, nàng khẽ nhìn hắn, rõ ràng cũng đang bối rối.

“Thiếp nghe theo chàng,” nàng nhẹ giọng, “chàng muốn đi thì đi, không muốn thì thôi. Dù chàng đi đâu, thiếp cũng theo chàng đến đó.”

Tần Phong bật cười khẽ, quay lại đáp lời:

“Đa tạ hảo ý của đại nhân, nhưng phu thê hèn này chỉ quen với núi rừng. Huyện thành náo nhiệt phồn hoa, không phải chốn dành cho kẻ quê mùa như chúng ta.”

Chủ bộ tuy chẳng thể hiểu nổi, nhưng vẫn gật đầu:

“Được, nếu ngươi đã quyết, ta cũng không miễn cưỡng.”

Mọi người xung quanh:

“………”

Tần Phong đầu óc bị nước làm hỏng rồi sao? Một chức tạp dịch nhỏ thôi mà người ta còn mơ không được, hắn vậy mà từ chối! Còn muốn cả đời ở núi làm thợ săn! Ngốc thật rồi!