Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 28: Có kẻ đưa nữ nhân đến dâng cho Tần Phong.



“Được, ta đã biết rồi.”

Tần Phong khẽ nắm tay Đào Hoa, rồi nhanh chóng buông ra, nói bằng giọng trầm ổn:

“Chuyện này giao cho ta. Nàng cùng nương và Tiểu Lan cứ ở yên trong phòng, không cần ra ngoài.”

“Nhưng mà, Phu quân…”

“Không nhưng nhị gì cả, ngoan ngoãn nghe lời là được.”

Nghe chàng nói hai chữ “nghe lời”, Đào Hoa đỏ bừng mặt.

Nương và Tiểu Lan còn ở đây, vậy mà hắn lại dỗ nàng cứ như hài tử vậy! Nhưng trong lòng nàng lại ngọt ngào vô hạn.

Thật ra, nàng vẫn luôn giấu kín một bí mật nhỏ — nàng rất thích Tần Phong đối đãi với nàng dịu dàng như thế. Mỗi lần bị hắn dỗ dành, lòng nàng lại rộn ràng như có ong bay bướm lượn.

Chỉ là… nàng vẫn lo lắng cho trượng phu của mình:

“Người của Lý Quý kéo đến cũng không ít, chàng nhất định phải cẩn thận.”

“Yên tâm, ta tự biết chừng mực.”

Nói rồi, Tần Phong mở cửa bước ra.

 

Lý Quý thấy hắn, liền nhướng mày, cười đầy đắc ý:

“Sao rồi? Các ngươi thương lượng xong rồi chứ? Nếu ngươi gật đầu, hôm nay ta liền đón Đào Hoa về, hai rương lễ vật kia cũng để lại cho ngươi, đủ để ngươi ăn sung mặc sướng rồi còn gì.”

Tần Phong nhìn thẳng hắn, ánh mắt sắc lạnh như dao:

“Ngươi không biết nàng đã là thê tử của ta rồi sao?”

“Biết chứ!” – Lý Quý thản nhiên – “Thì sao nào? Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Ngươi có thể hưu nàng bất cứ lúc nào.”

“Ồ?” – Tần Phong cười nhạt – “Nếu ta không hưu thì sao?”

“Ôi chao huynh đệ!” – Lý Quý chống gậy vỗ vai hắn –

“Chỉ là một Đào Hoa thôi mà, ta có thể tìm cho ngươi nữ nhân tốt hơn!”

Hắn cúi đầu, thấp giọng nói đầy dâm tà:

“Ngươi trông thế kia, hẳn chưa từng bước chân vào thanh lâu? Ta nói thật cho ngươi biết, mấy ả nơi đó toàn là hồ ly tinh, biết hầu hạ đến mức khiến ngươi không rời giường nổi. Nào nào, để ta giới thiệu một người cho ngươi.”

Hắn quay lại vỗ tay hai cái, hô lớn về phía kiệu đỏ:

“Mị Nương, ra đây gặp phu quân tương lai của ngươi nào!”

Lời vừa dứt, từ trong kiệu bước ra một nữ nhân diêm dúa, thân hình lả lơi.

Giữa tiết trời đông giá, ả chỉ mặc lớp xiêm y mỏng tang, cổ áo mở toang, lưng siết chặt, thân thể uốn éo mà đi tới, giọng nói ngọt như rót mật:

“Mị Nương tham kiến tướng công. Tướng công thật cường tráng, khiến thiếp vừa thấy đã say mê.”

Vừa nói, ả vừa cố tình ghé sát vào người Tần Phong, nũng nịu như muốn dán hẳn lên.

Tần Phong khẽ nhíu mày, chỉ hất nhẹ khuỷu tay liền đẩy nàng ta ra như đẩy một túi rác.

Phía sau cửa sổ, Đào Hoa suýt nữa nghiến nát hàm răng:

“Cái tên Lý Quý khốn kiếp kia, sao hắn có thể trơ trẽn như vậy chứ?!”

Tiểu Lan cũng phì một tiếng, c.h.ử.i không kiêng nể:

“Thứ ghê tởm! Không biết lôi từ xó xỉnh nào ra cái ả mặt dày kia. Ta thấy hai kẻ đó xứng đôi vừa lứa lắm!”

 

Trong sân, Tần Phong mặt lạnh như sương tháng chạp:

“Ta sẽ không hưu thê, cũng không cho phép bất kỳ ai cướp nàng khỏi tay ta. Khuyên ngươi mau cút khỏi nơi này, nếu không thì đừng trách ta trở mặt vô tình.”

Lý Quý vẫn khinh khỉnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi không thích Mị Nương sao? Nói xem, ngươi thích kiểu nào, ta tìm người khác cho!”

Tần Phong mày nhíu lại, ánh mắt sắc lẹm như đao:

“Ngươi không hiểu tiếng người à? Ta bảo ngươi — cút!”

“Đồ vô ơn!” – Lý Quý biến sắc –

“Lễ vật là ta mang tới, người cũng là ta đưa tới cửa! Ngươi muốn gì nữa? Ngươi cưới Đào Hoa, phải trả cho Trần gia mười lăm lượng bạc. Giờ ta trả gấp đôi! Ba mươi lượng! Ta móc ngay tại chỗ cho ngươi xem!”

Tần Phong bật cười, giọng lạnh như băng:

“Xem ra không cho ngươi nếm đòn, ngươi vẫn chưa biết sợ là gì.”

Dứt lời, chàng xách nguyên một rương lễ vật, nhẹ nhàng ném qua tường viện.

Rương gỗ nặng là thế, mà bị ném như cỏ rác!

Mọi người xung quanh đều c.h.ế.t lặng — sức lực ấy… thật quá kinh người!

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Tần Phong lạnh lùng bước tới gần Lý Quý:

“Giờ tới lượt ngươi.”

Lý Quý hoảng loạn, vội lùi lại:

“Ngươi… ngươi định làm gì? Đừng qua đây! Ta sợ cao, ta thực sự sợ cao!”

Tần Phong không đáp, mặt không đổi sắc:

“Ngươi què một chân, chân còn lại chắc cũng cô đơn lắm. Để ta đưa nó theo bầu bạn luôn.”

Nói rồi, chàng trực tiếp nhấc bổng Lý Quý qua đầu, ném thẳng ra ngoài tường.

Rầm! — tiếng va chạm vang dội, theo sau là tiếng gào khóc t.h.ả.m thiết của Lý Quý.

Còn mấy kẻ đ.á.n.h trống thổi kèn, khiêng kiệu, chưa kịp đợi Tần Phong trừng mắt đã hoảng hốt chạy sạch.

 

Lúc ấy, thôn trưởng và mấy người trong thôn mới hớt hải kéo đến.

Thấy đồ đạc rơi vãi khắp ngoài viện, lại thêm Lý Quý nằm ôm chân rên rỉ, thôn trưởng tái mặt, vội kéo tay Tần Phong:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi bình tĩnh lại, đừng gây án mạng đấy!”

Tần Phong bình thản:

“Ta rất bình tĩnh. Chỉ là có kẻ tự tới tìm đòn, ta dạy cho hắn một bài học thôi.”

Lý Quý thấy có người đến, vội la lên:

“Còn đứng đó làm gì? Mau đỡ ta dậy!”

Hạt Dẻ Nhỏ

Trước khi rời đi, hắn còn quay đầu lại tru tréo với Tần Phong:

“Tần Phong, ngươi chờ đó! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Nhục hôm nay, ta nhất định trả gấp trăm lần!

Ngươi nghĩ ta trở về giành lại người nữ tử ta từng vứt bỏ là vì gì? Là vì có người nói với ta rằng Đào Hoa vượng phu!

Là có kẻ tiết lộ chuyện đó cho ta! Kẻ đó không muốn ngươi sống yên ổn! Ngươi chờ đó, sau này đừng hòng được ngày nào yên ổn!”

Nghe đến đây, ánh mắt Tần Phong tối sầm lại.

Chàng muốn đuổi theo hỏi cho ra nhẽ, nhưng thôn trưởng đã chặn lại:

“Hắn có khi chỉ đang giở trò kích ngươi. Bình tĩnh, đừng để bị dắt mũi. Nếu xảy ra chuyện lớn, không hay cho ai cả.”