Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 29: Phu quân, là chàng sao?



Tần Phong không giấu được nỗi bất mãn:

“Nhỡ lời hắn nói là thật thì sao? Ta tuyệt đối không thể dung thứ cho kẻ âm thầm đ.â.m sau lưng ta và nương tử ta.”

Thôn trưởng ghé sát, hạ giọng khuyên nhủ:

“Ngươi đ.á.n.h hắn một trận cũng đủ rồi. Hắn có di phụ làm việc trong huyện nha, chẳng phải người mà chúng ta có thể đắc tội đâu. Nếu ngươi cứ bám riết không buông, chỉ e hắn quay ngược lại c.ắ.n ngươi một phát, chẳng chừng cả thôn cũng bị vạ lây.”

Tần Phong nghe vậy, tuy trong lòng vẫn đầy tức giận, nhưng cũng không muốn gây phiền toái cho cả thôn.

Chàng khẽ gật đầu:

“Được, ta không truy nữa. Nhưng nếu quả thật có người tiết lộ tin tức kia, ta nhất định phải lôi kẻ đó ra ánh sáng.”

Nói đoạn, ánh mắt Tần Phong lạnh lẽo quét một vòng quanh đám đông đang đứng trong sân.

Chàng trầm giọng nói:

“Ta vừa nhìn rồi, gần như toàn bộ dân làng đều đã có mặt. Lý Quý gặp phải kết cục gì, hẳn mọi người cũng đều thấy rõ. Hắn đã nói rõ có người trong thôn báo tin cho hắn, nếu thật sự có người như vậy…

Vậy thì ta mời người đó chủ động bước ra.

Nếu thấy xấu hổ không tiện xuất diện giữa thanh thiên bạch nhật, thì tối nay, sau khi trời tối, có thể lặng lẽ tới tìm ta.

Chúng ta nói chuyện riêng, ta cũng coi như giữ lại cho ngươi chút mặt mũi.

Còn nếu ngươi định cứ thế trốn tránh, thì thôi cũng đành. Nhưng nếu để ta tra ra được… thì kết cục của ngươi chắc chắn thê t.h.ả.m hơn Lý Quý gấp bội.”

Lời vừa dứt, sắc mặt chàng lạnh lẽo khiến ai nấy đều rợn gáy.

Ngay cả thôn trưởng cũng cảm thấy sợ. Ông thầm nghĩ: đừng nói người khác, đến cả mình còn sợ Tần Phong, huống gì là những kẻ yếu bóng vía trong thôn.

Ông bèn kéo nhẹ tay Tần Phong, thì thầm mấy câu. Sau đó mới quay lại nói với mọi người:

“Ý của Tần Phong không phải là khăng khăng cho rằng có người cố ý hãm hại. Có lẽ chỉ là ai đó lúc lên trấn vô tình lỡ miệng.

Việc này hoàn toàn có thể tha thứ. Nếu quả thực là vô ý nói ra, thì tối nay chỉ cần qua Tần gia một chuyến, nói một câu xin lỗi, chuyện này cũng coi như bỏ qua.”

Có kẻ chen vào, cười cợt:

“Thôn trưởng, ông không thấy Tần Phong bây giờ trông đáng sợ lắm sao? Nửa đêm rồi ai dám mò đến nhà hắn? Nhỡ hắn nổi giận, bốc người ta lên ném một cái thì c.h.ế.t toi à?”

“Ta đảm bảo!” – Thôn trưởng nghiêm giọng –

“Tối nay ta sẽ cùng hắn tiếp khách, ta lấy danh dự bảo chứng, tuyệt đối không để hắn ra tay.”

“Vậy thì được!”

“Ta cũng thấy thế là phải!”

Cứ vậy, chuyện này tạm thời được dàn xếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chu thị vẫn chưa yên lòng, bèn kéo tay Tần Phong dặn:

“Tế tử, Lý Quý đã bị ngươi đuổi đi rồi, ta thấy chuyện cũng nên bỏ qua. Làm người đừng quá truy cùng đuổi tận.”

Tần Phong lắc đầu, ánh mắt kiên định:

“Nương, chuyện này không thể cho qua. Còn thường xuyên phải vào núi săn bắn, một chuyến có khi mất ba ngày, năm hôm. Nếu trong thôn có kẻ bụng dạ bất chính, hoặc ăn của người ta rồi rắp tâm làm việc xấu…

Vậy còn nào dám để Đào Hoa một mình ở nhà?”

Nói rồi, chàng hơi ngập ngừng, rồi tiếp:

“Chỉ là, còn có một việc, muốn phiền nương giúp con một tay.”

Chu thị thở dài:

“Thôi được, ngươi đã quyết, ta cũng không cản nữa. Việc gì, nói đi.”

Tần Phong chắp tay:

“Đêm nay, mong nương cho Đào Hoa sang ngủ tạm một đêm. Chờ con tìm ra kẻ kia, sáng mai sẽ đến đón nàng về.”

Chu thị không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý:

“Chuyện nhỏ thôi mà. Chút nữa ta sẽ đưa nữ nhi theo về. Tối nay làm việc xong, ngươi qua nhà ta ăn cơm luôn.”

 

Đêm đến, thôn trưởng quả nhiên tới Tần gia chờ cùng.

Hai người đợi mãi đến canh ba, nhưng không ai tới cửa nhận lỗi.

Thôn trưởng tuổi đã cao, mắt mở không nổi nữa, đầu cứ gật gù như gà mổ thóc.

Thấy vậy, Tần Phong đành đứng dậy, đỡ ông về tận nhà.

Trên đường trở lại, bước chân Tần Phong khẽ rẽ sang Trần gia.

Trước mắt là căn nhà tối om, yên ắng như tờ, chàng đứng lặng một lúc, trong lòng băn khoăn có nên đưa tiểu nương tử về nhà hay không.

Ngay lúc ấy, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.

Trong bóng đêm, một giọng nói quen thuộc khẽ vang lên, cố ý nén thấp nhưng đầy mong ngóng:

“Phu quân, là chàng phải không?”

 

 

Hạt Dẻ Nhỏ