Khi Đào Hoa trở về nhà, Mị nương vẫn còn ngồi bên bếp lửa trong bếp, sưởi ấm.
Thấy chỉ có một mình nàng quay lại, Mị nương có phần bất ngờ, cười hỏi:
“Tiểu nương tử nhà họ Tần, sao chỉ có mình tỷ ? Tần huynh đâu rồi?”
Đào Hoa bình thản đáp:
“Chàng lát nữa sẽ về. Còn chân ngươi, đã đỡ hơn chưa?”
“Vẫn chưa…” Mị nương nói, rồi kéo một chiếc ghế con đặt đối diện, ý bảo nàng ngồi xuống:
“Bên ngoài lạnh lắm, mau ngồi xuống sưởi tay một chút, cũng tiện chuyện trò.”
Quả thật trời đang lành lạnh, Đào Hoa cũng không khách sáo, bước tới ngồi đối diện:
Ngươi muốn nói gì?”
Mị nương khẽ cười, đôi mắt lóe lên tia dò xét:
“Nói chút chuyện của tỷ đi. Ta tò mò, sao nhà tỷ lại từng kết thân với họ Lý vậy?”
Đào Hoa khẽ chau mày, không mấy muốn nhắc lại chuyện xưa:
“Chuyện đó đã qua rồi, cũng chẳng mấy tốt đẹp gì, nên ta không muốn nhắc lại.”
Mị nương lại đổi giọng:
“Vậy tỷ với Tần huynh là thế nào? Ta nghe bảo, muội bị Lý Quý từ hôn, rồi vì thương tâm mà nhảy sông, được Tần huynh cứu về… Có đúng thế không?”
Lông mày Đào Hoa nhíu càng sâu, nàng đã rõ tâm tư đối phương chẳng hề thiện ý.
Nàng chậm rãi đáp, giọng mang chút sắc bén:
“Chúng ta hình như chẳng thân thiết gì. Ngươi hỏi mấy chuyện như vậy, chẳng phải là thất lễ sao?”
Mị nương cười nhạt:
“Thất lễ ư? Ta chỉ là tùy tiện trò chuyện thôi. Tỷ nghĩ thật sự Tần Phong tốt hơn Lý Quý sao?”
Đào Hoa ngạc nhiên:
“ngươi chẳng phải cũng từng tìm cách thoát khỏi Lý Quý đó sao? Hắn ra sao chẳng lẽ ngươi không biết?”
Mị nương cười khẩy:
“Ta xuất thân nơi thanh lâu, bị Lý Quý coi rẻ cũng là chuyện thường. Tỷ thì khác, tỷ xem thường ta, chỉ vì ta từng làm kỹ nữ, nên ra ngoài một chút thôi, tỷ đã khóa chặt cửa phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Hoa lúc này đã nổi giận:
“Ta chẳng qua chẳng biết gốc tích ngươi ra sao, cẩn thận một chút thì có gì sai? Nếu đổi lại là ngươi, thấy người lạ trong nhà, hẳn cũng sẽ làm thế.”
Mị nương nhướng mày:
“Không ngờ tỷ nhìn yếu đuối mà miệng lưỡi cũng lanh lẹ nhỉ? Thôi, bỏ qua chuyện khóa cửa. Ta hỏi tiếp nhé tỷ xuất thân trong sạch, lại có tướng vượng phu, nếu về làm thiếu nương nhà họ Lý, được nâng niu chiều chuộng, chẳng phải tốt hơn làm dâu nhà nghèo, lam lũ ruộng đồng?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Đào Hoa đứng bật dậy, nhếch môi cười:
“Thì ra là thế. Khó trách ngươi cứ bám riết lấy nhà ta, thì ra là tới làm thuyết khách cho Lý Quý! Ngươi quay về nói với hắn, phu quân ta sớm đã nói rõ ràng. Ta không muốn phí lời với ngươi nữa. Ta không hoan nghênh ngươi, mời đi cho!”
Mị nương vẫn ngồi trơ ra:
Tỷ thật không biết phân biệt tốt xấu. Ta là vì tỷ mà khuyên bảo…”
“Thấy tốt thì tự mà gả cho Lý Quý ấy! Ta nhắc lại, nhà ta không hoan nghênh, ngươi lập tức rời khỏi đây. Nếu không, đừng trách ta động tay!”
Mị nương hừ lạnh:
“Chỉ bằng tỷ mà dám đuổi ta sao? Trông chẳng giống kẻ biết hung dữ là gì.”
Đào Hoa cười giễu:
“Dám làm việc đúng đắn chưa bao giờ là sai! Ta không phải loại ỷ yếu để bị bắt nạt đâu!”
Dứt lời, nàng xắn tay áo, tiến đến kéo Mị nương dậy.
Mị nương vẫn ngoan cố:
“Đuổi ta thì sao? Dù gì hai người các ngươi cũng chẳng ai thật lòng với ai ! Sao không chọn người có tiền mà sống cho sướng?”
Đào Hoa quát lên:
“ngươi bớt chia rẽ đi! Ta với phu quân sống tốt lắm!”
Mị nương cười nhạt:
“Thật chứ? Vậy tỷ biết gì về huynh ấy? Có phải chàng từng yêu người khác không? Chàng có kể tỷ nghe chưa?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Bậy sao? Nếu không tin, cứ mở cái rương trong phòng ra mà xem, xem bên trong có bức họa mỹ nhân nào không? Nữ nhân trong tranh đẹp hơn tỷ nhiều đấy. Tỷ chỉ là kẻ để hắn giải sầu lúc đêm vắng mà thôi!”