Mị nương lục đến đáy rương thì bất ngờ phát hiện một chiếc hộp gỗ dài hẹp, nhìn bên ngoài đã thấy tinh xảo dị thường, khiến nàng ta hai mắt sáng rực.
Trong lòng thầm nghĩ, chỉ riêng cái hộp thôi đã quý giá như vậy, bên trong hẳn là vật hiếm có khó tìm. Không nén được tò mò, nàng liền mở nắp hộp.
Chẳng ngờ, vừa nhìn thấy thứ bên trong, nụ cười trên môi nàng ta liền tắt một nửa… Nhưng ngẫm kỹ một hồi, nàng lại bật cười khúc khích.
…
Lúc này, Đào Hoa chỉ muốn mau chóng tìm được phu quân mình.
Nàng xách giỏ cơm, cúi đầu bước nhanh trên đường làng, tâm tư rối ren, chẳng hề nghe thấy tiếng gọi phía sau.
Mãi đến khi Tôn Tiểu Lan đuổi kịp, kéo tay nàng lại:
“Đào Hoa, ngươi làm gì thế? Ta gọi mấy tiếng rồi mà không nghe! Không sợ té sấp mặt hay sao?”
“Ơ… ngươi gọi rồi à?” Đào Hoa giật mình hoàn hồn.
“Gọi cả buổi trời đấy! Ngươi nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”
Đào Hoa bước chậm lại, nói nhỏ:
“Người nữ nhân đó… lại quay về rồi.”
Tôn Tiểu Lan nhíu mày:
“Ai cơ? À, chẳng phải nói đến cái Mị nương sáng nay bị nãi nãi ta tiễn đi rồi sao? Chúng ta còn cho ăn một bữa mà!”
“Chính là nàng ta.” Đào Hoa bèn kể đầu đuôi chuyện Mị nương trở lại nhà mình.
Tôn Tiểu Lan nghe xong, tức đến dựng cả tóc gáy:
“Mặt dày vừa thôi chứ! Mà Phương thẩm cũng thật là, không biết đầu đuôi gì đã vội dẫn người tới!”
“Chuyện này không trách Phương thẩm được,” Đào Hoa nhẹ giọng nói, “bà ấy vốn lòng tốt, cứ tưởng là họ hàng xa. Nếu thật sự là thân thích thì giúp một tay cũng phải lẽ. Lỗi là ở Mị nương kia, nàng ta cũng dám ngang nhiên quay về.”
“Thật chẳng biết xấu hổ là gì! Biết nhà ngươi chỉ có một gian phòng mà còn cố tình tới ở nhờ. Phải mau nghĩ cách đuổi nàng ta đi. À đúng rồi, mấy hôm nay ngươi có ngủ chung với phu quân không?”
Đào Hoa ngây ngô hỏi lại:
“Có mà, sao thế?”
Tôn Tiểu Lan bèn cười hì hì, đưa tay gõ gõ hai ngón tay cái với nhau đầy ẩn ý:
“Ta nói là ‘ngủ’ thật sự kìa, ngươi hiểu không?”
Đào Hoa đỏ mặt, gật gù:
“Mấy hôm nay bận quá, hôm thì ta chờ người mãi không về, hôm thì chàng làm về mệt, ta cũng bận dọn dẹp, vừa chạm gối đã ngủ rồi…”
Tôn Tiểu Lan vỗ tay cái đét:
“Đó, chẳng trách vận đen không tan! Tối nay bảo Tần đại ca nhà ngươi chuyển vận giúp đi!”
Đào Hoa thở dài:
“Ta giờ chỉ muốn sớm đuổi Mị nương đi, chuyện khác ta chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ.”
…
Gặp lại Tần Phong, Đào Hoa liền đem mọi chuyện trong nhà kể rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong nghe xong khẽ nhíu mày:
“Ta đi bẩm với thôn trưởng một tiếng đã.”
Đào Hoa gật đầu.
Chỉ một lát sau, Tần Phong trở lại:
“Phải đợi ta thêm chút. Hôm nay đào tới đoạn khó, mấy người kia sức yếu, chỗ ấy chỉ có ta xử được. Đợi ta làm xong mới đi được. Nàng ăn gì chưa? Nếu chưa thì cùng ta dùng bữa.”
Đào Hoa lắc đầu:
“Chàng ăn đi, thiếp ăn ở nhà rồi. Nhân lúc còn nóng mà dùng, nguội mất thì không ngon đâu.”
Dù lúc đi lòng còn vướng bận, nhưng vừa thấy phu quân, mọi nỗi buồn trong lòng nàng như gió bay mây tạnh. Nhìn dáng chàng ăn cơm thôi mà nàng cũng thấy vừa lòng mãn ý.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nàng đang chăm chú nhìn, thì Tôn Tiểu Lan từ phía sau đi đến, vỗ nhẹ vai nàng:
“Sao rồi? Tính thế nào? Phu quân ta ăn xong rồi, ta tính về, còn ngươi có về luôn không?”
Đào Hoa vừa định gật đầu, chợt đổi ý:
“Ta về với ngươi. Để một mình nàng ta trong nhà, ta không yên tâm, về xem thử đã. Dù sao Tần đại ca còn chưa xong việc.”
“Vậy cũng tốt. Ta về cùng ngươi xem thử coi nàng ta lại giở trò gì!” Tôn Tiểu Lan liếc sang Tần Phong, cười nói, “Tần huynh cứ yên tâm, Đào Hoa là tỷ muội tốt của ta, ta chắc chắn không để nàng chịu thiệt.”
Tần Phong gật đầu, dặn dò:
“Mọi chuyện đợi ta về rồi tính.”
“Dạ.”
Hai người cùng rảo bước về làng.
Ai ngờ mới vào tới đầu thôn thì gặp phải Đào đại nương đang chuẩn bị lên núi nhặt củi.
Vừa thấy Tôn Tiểu Lan, bà liền nói:
“Lan nha đầu à, ngươi mau về xem nãi nãi ngươi đi, vừa nãy bà ngã trong sân.”
“Bị nặng không ạ?”
“Ta có qua xem, chân sưng to lắm. Nương ngươi đi sang thôn bên mời đại phu rồi. Ta có hỏi có cần báo tin cho cha ngươi không, nương ngươi bảo khỏi, nãi nãi muội cũng nói không cần ai trông. Nhưng ta nghĩ ngươi nên về xem một chút thì hơn.”
“Vâng, con về ngay!”
Tôn Tiểu Lan vội đáp, rồi quay sang nói với Đào Hoa:
“Xin lỗi ngươi nha, ta không thể đi cùng ngươi được, phải về xem nãi nãi thế nào.”
“Không sao, ngươi mau về đi, ta tự về được.”
“Vậy ta đi trước nhé!”
“Ừm!”
Nói rồi, Đào Hoa xách giỏ một mình quay về nhà…