Tần Phong nhẹ nhàng đáp lời, giọng nói trầm ổn:
“Không có. Trước kia ta chưa từng có nữ nhân trong lòng, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nam nữ. Nàng hỏi vậy là vì sao?”
Đào Hoa nhìn chằm chằm vào chàng, đáy mắt ngập ngừng:
“Bởi vì… vừa rồi nữ nhân kia còn nói… trong lòng chàng có người khác.”
Tần Phong khẽ cười, cười mà như không:
“Vậy à? Nàng ta dựa vào đâu mà nói thế? Trong lòng ta nghĩ tới ai, lẽ nào nàng ta cũng biết được? Chẳng lẽ nàng tin lời nàng ta sao?”
Đào Hoa lắc đầu, nhưng vẫn chậm rãi nói:
“Thiếp không tin. Nhưng mà… nàng ta nói chuyện rất chắc chắn, cứ như thật. Thiếp không muốn giữ nghi ngờ trong lòng, lại càng không muốn điều đó trở thành cái gai khiến thiếp khúc mắc. Cho nên mới tới hỏi chàng một lời cho rõ.”
Nàng ngừng một chút, rồi lại nói tiếp:
“Nàng ta còn nói trong rương nhà chúng ta có một bức họa mỹ nhân. Cái rương ấy toàn là đồ của chàng, thiếp chưa từng lục xem bao giờ. Thiếp không rõ sao nàng ta lại biết chuyện ấy… Nhưng nhìn vẻ mặt nàng ta lúc nói, giống hệt như đã lén lục lọi rồi.”
“Vậy chàng có thể nói thiếp nghe được không… trong đó… thật sự có bức họa kia sao?”
Tần Phong lắc đầu khẽ cười, nâng tay xoa đầu nàng, giọng nói trầm ấm như gió xuân:
“Ngốc tử nhà ta… Nàng nhớ kỹ, sau này bất kể nghe được điều gì, có nghi ngờ điều chi, cứ hỏi ta thẳng thắn, đừng ôm trong lòng mà suy đoán bậy bạ, có được không?”
Nhìn chàng như vậy, Đào Hoa cảm thấy trong lòng khẽ động. Nàng mơ hồ đoán được… e là bức họa kia thật sự tồn tại.
Quả nhiên, tay nàng lập tức hất tay Tần Phong ra, giọng mất mát:
“Vậy… chàng trả lời thiếp đi. Rốt cuộc, trong rương có hay không có bức họa ấy?”
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé mà tủi thân của nương tử nhà mình, Tần Phong không nhịn được bật cười khẽ. Chàng giơ tay vuốt nhẹ chân mày nàng, ánh mắt đầy trìu mến:
“Được, nàng theo ta, ta sẽ cho nàng xem tận mắt.”
Nói rồi, chàng dắt tay nàng vào trong phòng, mở rương ra.
Nhưng vừa hé nắp, sắc mặt Tần Phong liền trầm xuống, lông mày nhíu chặt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Quả nhiên đã bị động vào rồi.”
Chàng thò tay lục dưới đáy, lôi ra một chiếc hộp dài, mở nắp lấy ra một cuộn tranh.
Tranh vừa trải lên bàn, hình bóng trong tranh hiện ra rõ ràng.
Đào Hoa nhìn kỹ, quả nhiên là một nữ tử dung mạo xinh đẹp. Đẹp đến mức khiến nàng nhìn cũng thấy tự ti.
Giọng nàng nhỏ nhẹ vang lên, có chút chua xót không giấu được:
“Người này… là ai vậy?”
Tần Phong nghe ra tâm tình nàng, bèn mỉm cười:
“Thật ra, ta chưa từng gặp nàng ta.”
“Gì cơ?” Đào Hoa kinh ngạc, “Vậy sao chàng lại cất giữ bức họa ấy? Lại còn đặt tận đáy rương?”
Tần Phong chậm rãi giải thích:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Người trong tranh là cháu gái của ân sư ta.”
Rồi chàng nhắc lại:
“Lúc trước ta từng nói với nàng, có một thời gian ta ở nhà người khác để coi giữ phải không?”
“Thiếp nhớ,” Đào Hoa gật đầu.
“Người nhà đó là một gia tộc lớn. Ban đầu ta chẳng hiểu sự đời, nhưng may mắn được một vị lão nhân – cũng là ân sư – chỉ dạy tận tình. Người đối đãi với ta cực tốt. Sau này, cháu gái người chẳng may thất lạc, nghe đâu bị lưu lạc xuống phương Nam.
Đúng lúc ấy ta rời đi, nên người nhờ ta tiện thể tìm kiếm giúp. Vì thế, ta mới mang theo bức họa này làm dấu nhận dạng. Ta từng đi tìm một thời gian, nhưng không có tin tức gì. Mãi về sau mới hay nàng ấy đã được người nhà tìm về.
Lẽ ra ta định trả lại bức họa, nhưng ân sư gặp biến cố, ta cũng ngại liên lạc thêm, nên mới cất luôn trong rương. Thành ra… chuyện này ta cũng đã quên khuấy đi rồi. Nếu hôm nay nàng không hỏi, ta e cũng chẳng nhớ nổi.”
Tần Phong nhìn nàng, nhẹ giọng cười:
“Giờ thì… nàng yên tâm rồi chứ?”