“Ừm, thiếp yên tâm rồi.”
Đào Hoa gật đầu, giọng dịu đi:
“Chàng mau đem bức họa cất lại đi, sau này có dịp thì trả về cho người ta. Nữ nhân kia… thật sự đáng giận, thiếp lúc ra khỏi nhà chỉ nhớ khoá cửa, quên mất đóng cửa sổ. Không ngờ nàng ta lại dám leo cửa sổ mà vào.”
Nói đến đây, nàng vẫn còn tức trong lòng:
“May mà thiếp có chút đề phòng, tiền bạc đều mang theo bên mình. Nếu không, sợ là cũng chẳng còn gì!”
Tần Phong lại chẳng bận tâm tới mấy món tiền ấy, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chỉ cần nàng bình an là tốt rồi. May mà nàng không bị nàng ta làm tổn thương.”
“Thiếp đâu phải người dễ bắt nạt,” Đào Hoa nhíu mày nhỏ, nghiêm túc nói, “Nàng ta mà dám ra tay, thiếp cũng không ngại đáp trả! Đây là nhà của chúng ta, thiếp có lý do để bảo vệ!”
Tần Phong bật cười:
“Khí thế cũng ra dáng lắm, chỉ tiếc tay chân còn hơi nhỏ yếu thôi.”
“Chàng lại giễu cợt thiếp!” Đào Hoa lườm chồng một cái.
Tần Phong cười mà không nói, chỉ nhìn nàng đầy sủng nịnh.
Sau một hồi suy nghĩ, Đào Hoa lại mở lời:
“Phu quân, hay lát nữa chàng cùng thiếp tới nhà Tiểu Lan xem sao đi. Khi nãy trên đường về, thiếp gặp Vương đại nương, bà ấy nói nãi nãi của Tiểu Lan chẳng may trượt chân té, giờ trong nhà không có nam nhân, nương Tiểu Lan lại sang thôn bên tìm đại phu rồi. Trong nhà chỉ còn Tiểu Lan với bà lão, không biết có cần giúp gì không.”
“Được,” Tần Phong gật đầu, “Vậy ta cùng nàng qua đó một chuyến.”
Hai người khóa cửa cẩn thận rồi cùng rảo bước đi.
Trên đường tới nhà Tiểu Lan, đoạn phải đi qua trước mấy nhà dân trong thôn. Đào Hoa phát hiện có gì đó không ổn, bèn kéo tay áo Tần Phong, thấp giọng nói:
“Phu quân, chàng có cảm thấy… mấy người kia nhìn chúng ta có vẻ kỳ quái không? Hình như còn bàn tán gì đó sau lưng?”
Tần Phong khẽ nhíu mày:
“Có lẽ vậy. Cứ mặc kệ bọn họ, chúng ta tới nhà họ Tôn trước đã, lát nữa rồi tính sau.”
Đào Hoa gật đầu, tạm thời không bận tâm nữa.
Nhưng hai người còn chưa tới nơi, đã bị một bà lão đang phơi nắng giữa sân gọi lại.
Người đó là Phương thị – cũng chính là người từng dẫn Mị nương tới tìm Đào Hoa. Vừa hay bà ta đang cùng vài phụ nhân tám chuyện, đề tài cũng không ngoài chuyện của Đào Hoa và Mị nương.
Thấy đôi phu thê đi ngang, Phương thị liền đứng dậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đào Hoa à, chuyện khi nãy… cô nương kia, gọi là Mị nương phải không? Bà con trong thôn đều thấy nàng ta tóc tai rối bù, chạy từ hướng nhà các ngươi ra, miệng còn hô lên là các ngươi muốn g.i.ế.c người, còn ra tay đ.á.n.h nàng ta. Có thật thế không?”
Đào Hoa nghe thế liền giận dữ, sắc mặt sa sầm:
“Nàng ta thật to gan! Sao có thể ăn nói hàm hồ đến thế! Chúng ta chưa từng nói câu nào muốn g.i.ế.c nàng ta! Ngược lại là nàng ta – tự nhận bị thương mà bám riết không đi, còn suốt ngày khích bác thiếp với phu quân, rõ ràng là tới làm loạn, là do tên Lý Quý sai khiến!”
Hạt Dẻ Nhỏ
Nói đến đây, giọng nàng càng lạnh:
“Hôm nay nàng ta thừa dịp không ai ở nhà, trèo cửa sổ mà vào, lục lọi khắp nơi. Hành vi đó, chẳng khác gì đạo tặc! Con đuổi nàng ta đi, nàng ta còn định động thủ với con. Trong hoàn cảnh như vậy, con không đ.á.n.h nàng ta thì còn đợi nàng ta ra tay trước hay sao? Chẳng lẽ đ.á.n.h kẻ trộm lại không phải chuyện hợp lẽ sao?”
Phương thị nghe vậy thì trợn mắt há mồm:
“Thật có chuyện nàng ta vào nhà ngươi ăn trộm sao?”
“Cũng may là con mang tiền theo bên mình, nếu không thì giờ đã chẳng còn một đồng.”
Một phụ nhân bên cạnh lại xen vào:
“Nhưng mà… rõ ràng chúng ta thấy quần áo nàng ta rách nát cả, chẳng lẽ không phải do hai người đ.á.n.h sao?”
Đào Hoa còn định lên tiếng, Tần Phong đã bước lên trước, kéo nàng ra sau lưng, ôn hòa nhưng dứt khoát nói:
“Ta chỉ hỏi một câu thôi. Lúc các vị thấy nàng ta chạy từ nhà ta ra, nàng ta có đi khập khiễng không?”
Phương thị nhớ lại:
“Không hề, lúc đó chân nhanh như thỏ, hệt như bị dã thú rượt sau lưng!”
“Vậy… lúc phương thẩm đưa nàng ta đến nhà ta thì sao?” Tần Phong hỏi tiếp.
“À, lúc ấy thì cà nhắc lắm, miệng còn nói chân đau, bị xe trâu đụng vào!”
Phương thị vừa nói vừa tự vỗ đùi một cái, vẻ mặt như chợt tỉnh ngộ:
“C.h.ế.t thật! Nàng ta giả đau để lừa chúng ta đó!”
Tần Phong gật đầu, lạnh lùng quét mắt một vòng quanh đám người:
“Đúng vậy, nên lời nàng ta nói không thể tin. Kính mong chư vị đừng vội nghe một phía mà đồn đại lung tung.”
Dứt lời, chàng liền nắm tay Đào Hoa, dẫn nàng rời đi.