“Tần Phong có ở nhà không? Mau ra đây cho ta!!”
Tiếng quát ầm vang chẳng khác gì sét đ.á.n.h giữa trời quang, khiến hai phu thê đang khai đất nơi hậu viện đồng loạt khựng lại.
Đào Hoa giật mình nhìn sang phu quân:
“Phu quân, hình như có người đến… nghe giọng thì chẳng có vẻ gì là chuyện tốt.”
Tần Phong khẽ “ừ” một tiếng, định đứng dậy thì Đào Hoa đã nắm chặt lấy tay chàng, đôi mắt trong veo mang theo tia kiên định:
“Thiếp đi cùng chàng. Chàng đến đâu, thiếp theo đó.”
Tần Phong dịu dàng đáp:
“Được, nhưng phải đứng sau lưng ta, không được manh động.”
Hai người vội bước ra sân trước.
Chỉ thấy giữa sân đã tụ lại khá đông người, đứng đầu là ba kẻ mặc quan phục, trên n.g.ự.c áo có thêu chữ “Bổ”, hiển nhiên là người của phủ nha.
Phía sau bọn họ còn có mấy dân làng, đang thì thầm bàn tán không ngớt.
Đào Hoa thấy vậy, tim như đập loạn, liền kéo lấy tay áo phu quân thì thào:
“Phu quân, đây đều là người của quan phủ ư? Sao… sao lại tìm đến chàng?”
Tần Phong nhẹ vỗ tay nàng trấn an:
“Chớ lo, sẽ không sao đâu.”
Chàng bước lên trước, khẽ gật đầu với ba vị quan nhân, ôn tồn nói:
“Ta là Tần Phong. Không biết các vị đến đây là có chuyện gì?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tên đứng đầu ăn mặc khác hẳn hai kẻ còn lại, áo màu thâm, tay cầm lệnh bài – hẳn là bổ đầu.
Hắn chẳng buồn đáp lễ, chỉ hất cằm ra lệnh:
“Bắt lấy hắn!”
Lời vừa dứt, hai bổ khoái lập tức rút còng sắt bên hông, bước nhanh về phía Tần Phong.
Tần Phong vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, nhưng Đào Hoa thì hốt hoảng, vội vã lao ra chắn trước mặt chàng, dang tay cản trở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Các ngươi dựa vào đâu mà bắt người? Phu quân ta phạm tội gì?”
Tên bổ đầu nheo mắt, quét nhìn Đào Hoa rồi lạnh lùng nói:
“Quan phủ làm việc, nữ nhân chớ lắm lời! Nếu cản trở công vụ, bắt luôn cả ngươi về!”
Tần Phong liền kéo nương tử về sau lưng, thấp giọng:
“Hoa nhi, đừng can thiệp, cứ để ta lo.”
Rồi chàng nhìn thẳng tên bổ đầu, giọng ôn tồn nhưng đầy kiên quyết:
“Nếu cần phối hợp điều tra, tại hạ sẵn sàng theo về phủ nha. Nhưng trước đó, xin hãy nói rõ lý do.”
Tên bổ đầu hừ lạnh:
“Lắm lời! Ngươi là phạm nhân mà còn đòi hỏi gì? Người đâu! Mau còng hắn lại dẫn đi!”
Hai bổ khoái nhào đến, nhưng chưa kịp ra tay đã bị Tần Phong giữ chặt lấy sợi xích sắt.
Một tay chàng nắm lấy xiềng xích, dù hai người cùng kéo cũng không sao giật ra được.
Tần Phong sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt như ngọc:
“Các ngươi là quan sai, ta không muốn gây náo loạn. Nhưng ít nhất phải nói rõ lý do!”
Tên bổ đầu thấy Tần Phong không dễ đối phó, ánh mắt thoáng trầm xuống rồi mới nói:
“Được, ngươi muốn biết lý do? Vậy nghe cho kỹ ——
Ngươi, Tần Phong, dính líu đến một vụ g.i.ế.c người. Nay quan phủ triệu ngươi về tra hỏi.
Nếu ngươi dám kháng cự hay bỏ trốn, sẽ bị truy nã khắp nơi, người nhà cũng sẽ chịu liên lụy. Đã hiểu chưa?”
Tần Phong nhíu mày, ánh mắt sắc bén:
“G.i.ế.c người? Ai đã c.h.ế.t?”