Vừa thấy nương tử ngơ ngẩn để mặc m.á.u chảy, Tần Phong lập tức buông đũa, kéo nàng ra bờ sông.
“Hoa nhi, mau rửa vết thương đi, nước sông tuy lạnh nhưng có thể cầm máu. Cố gắng nhịn một chút nhé.”
Nước sông lạnh buốt chảy qua tay, nhưng quả thật có hiệu quả.
Chẳng mấy chốc m.á.u đã ngừng chảy, ngón tay bị thương cũng sạch sẽ.
Tần Phong cúi đầu xem kỹ, lại lấy làm lạ:
“Chỗ bị rách bé tí thế này, sao lại ra nhiều m.á.u như vậy?”
Đào Hoa chau mày, trong lòng rối bời:
“Thiếp cũng không hiểu nữa… Phu quân, thiếp cảm thấy bất an lắm. Rõ ràng tay thiếp không trơn trượt, sao cái muôi lại rơi vỡ? Giờ lại còn đổ m.á.u vô cớ… Chàng nói xem, có phải sắp có chuyện chẳng lành không?”
Tần Phong thấy sắc mặt nương tử không ổn, vội trấn an:
“Đừng nghĩ linh tinh, chỉ là cái muôi rớt vỡ thôi mà. Giờ m.á.u cũng đã cầm, mau về ăn cơm.”
“Nhưng mà…” Đào Hoa vẫn nhìn phu quân, ánh mắt hoang mang, “từ sau khi thành thân với chàng, linh cảm của thiếp đều rất đúng. Lần trước thiếp còn nằm mộng thấy xoáy nước trong khúc sông kia, sau đó mọi chuyện đều xảy ra y như vậy.”
Tần Phong nhẹ giọng:
“Nhưng lần này nàng đâu có mộng mị gì, chỉ là vỡ cái muôi thôi.”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Phải, nhưng n.g.ự.c thiếp cứ nghèn nghẹn khó chịu…”
Tần Phong bật cười, nghiêm túc nói:
“Vậy tối nay ta xoa bóp cho nàng, để tan hết uất khí trong lòng.”
Đào Hoa giật mình, mặt đỏ bừng:
“Phu quân! Giữa ban ngày ban mặt, còn nhiều người qua lại mà chàng lại nói thế à?”
Tần Phong cười càng sâu:
“Ta có nói gì đâu? Nàng bảo n.g.ự.c nghẹn khó chịu, ta chỉ nói xoa bóp giải tỏa thôi. Chứ nàng đang nghĩ đến cái gì đấy?”
Đào Hoa càng xấu hổ, gò má ửng hồng, biết mình hiểu lầm, càng thêm thẹn quá hóa giận:
“Thôi được rồi, ăn cơm trước đã, kẻo nguội cả cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cơm ăn chưa được bao nhiêu, Đào Hoa lại thất thần.
Tần Phong chau mày:
“Hoa nhi, còn chưa yên lòng sao?”
“Không hẳn… chỉ là… không hiểu sao thiếp bỗng dưng nhớ tới nàng ta… cái ả tên là Mị Nương ấy. Phu quân, chàng nói xem, có phải là nàng ấy xảy ra chuyện gì không?”
Tần Phong nghe vậy liền nhíu mày, khẽ hừ một tiếng:
“Sao đột nhiên lại nhắc đến nàng ta? Mà dù có gì xảy ra đi nữa, cũng chẳng liên can gì tới chúng ta.”
“Phải rồi.” Đào Hoa gật đầu, “Nói ra được, tự dưng thấy nhẹ người hẳn.”
“Vậy thì tốt. Ta ăn xong rồi, mai là giao thừa, hôm nay phải cố thêm chút nữa, tranh thủ hoàn thành trước khi trời tối.”
Tần Phong vừa nói vừa đứng lên, Đào Hoa liền gọi giật lại:
“Phu quân, còn chén canh cá kia chàng chưa uống mà.”
“Phần nàng uống đi, ta nhớ nàng thích uống canh nhất mà.”
Đào Hoa nhất định múc một chén cho chàng, rồi mới an tâm thu dọn.
Dùng bữa xong, nàng về nhà chuẩn bị cho giao thừa ngày mai.
Sáng sớm ngày hôm sau, khắp thôn đã vang tiếng pháo nổ.
Có nhà con cháu đông, sáng thì mừng tuổi nhà trưởng tử, trưa về nhà nhị lang, tối lại sang nhà tam lang. Mỗi lần lại thắp hương cúng tổ, đốt pháo rộn ràng.
Tần Phong và Đào Hoa dự định tối mới đón năm mới, nên sau bữa sáng liền cùng nhau ra hậu viện khai hoang.
Hai phu thê phân công làm việc, vừa đào đất, vừa cười nói.
Bỗng nhiên bên ngoài viện truyền vào một tiếng gào giận dữ:
“Tần Phong có ở nhà không? Mau ra đây cho ta!!”