Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 53: Chúng ta có thể nhờ người ấy giúp đỡ.



Đào Hoa lắc đầu:

“Không biết ạ… con với Tần phong đều chưa từng gặp người đó. Lão gia, người đó là ai? Có liên quan gì tới vụ án kia không?”

Trưởng thôn cũng lắc đầu đáp:

“Lão không biết vụ án đó là chuyện gì, cũng chẳng rõ có dính líu tới hắn hay không.

Nhưng lão nhận ra vị bổ đầu ấy—hắn là cữu trượng của tên Lý Quý!

Mà cái thằng Lý Quý kia, các ngươi cũng biết, bình thường ỷ thế vào thân thích làm quan, cậy thế ức h.i.ế.p người khác đâu có ít!”

“Lý Quý…” – Đào Hoa lặp lại cái tên ấy, rồi sắc mặt bỗng sa sầm:

“Lần trước hắn tới làm loạn, bị Tần phong răn dạy một trận, chắc là ghi hận trong lòng, nên giờ mới giở trò vu oan giá họa!”

“Đào Hoa,” – trưởng thôn chau mày ngăn lại –

“Ta hiểu lòng ngươi nóng như lửa đốt, nhưng việc này chưa rõ ràng, không thể đoán bừa.

Người c.h.ế.t là ai còn chưa biết, hiện chưa có chứng cứ, không thể nói hắn cố ý hãm hại Tần Phong được.

Dù gì thì hắn cũng là người của phủ nha, có người c.h.ế.t, bắt kẻ khả nghi là bổn phận của hắn.”

“Đúng đó Đào Hoa,” – Tôn Tiểu Lan vội trấn an –

“Giờ ngươi cũng đừng loạn quá, chúng ta ngồi lại nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì mới phải.”

“Được.” – Đào Hoa gật đầu, rồi bỗng mắt sáng lên –

“con nhớ rồi! Có thể tìm đại nhân Chủ bộ! Hôm trước ngài ấy bị dòng xoáy cuốn xuống nước, là Tần phong đã cứu người lên. Khi ấy, ngài ấy còn nói nếu có việc gì cần giúp cứ đến tìm!”

“Phải rồi!” – trưởng thôn đập đùi một cái –

“Sao ta lại quên mất vị đó chứ! Đào Hoa, mau về thu xếp ít ngân lượng, chúng ta lập tức lên đường!”

Trưởng thôn sợ nàng chưa hiểu, bèn giải thích thêm:

“Tới phủ nha không tránh khỏi phải bôi trơn, nói tốt vài lời. Nếu vụ án kéo dài, e rằng còn phải ở lại trong thành, nên đem theo chút ngân tiền mới được.”

“con hiểu rồi ạ!” – Đào Hoa gật đầu lia lịa, nhưng rất nhanh lại ủ rũ –

“Chỉ là… nhà con giờ chẳng còn bao nhiêu bạc. Lúc Tần phong cưới con đã vét sạch gia sản, giờ chỉ còn độ ba lượng bạc.”

“Chuyện đó ngươi khỏi lo, trước mắt ta còn xoay được chút ít, cứ tạm ứng cho ngươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là…” – trưởng thôn thở dài –

“Nếu việc kéo dài quá lâu, ta cũng lực bất tòng tâm…”

“gia gia à…” – Đào Hoa nghe mà cảm động đến rơi nước mắt –

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ngài chịu giúp chúng con thế này đã là ơn nghĩa lớn rồi, con đâu dám mong gì hơn nữa.”

Dứt lời, nàng “phịch” một tiếng quỳ ngay xuống đất dập đầu:

“Đào Hoa xin ghi lòng tạc dạ!”

“Ấy ấy, đừng như thế, mau đứng dậy đi!” – trưởng thôn vội đỡ nàng dậy –

“Tần Phong là ngoại tôn của cố huynh ta, năm xưa ông ấy từng cứu mạng ta một lần. Nay ta giúp các ngươi, là chuyện phải làm!”

Tôn Tiểu Lan cũng vội đỡ nàng dậy:

“Dưới đất toàn đá, đừng dập đầu nữa. Mau về thu dọn rồi cùng gia gia ta lên huyện.”

Đào Hoa biết giờ phút cấp bách, không dám chậm trễ, tức tốc quay về nhà gom góp tiền bạc.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã trở lại với một túi vải cũ kỹ, trong đựng chừng ba lượng bạc.

Trưởng thôn cũng đã chuẩn bị sẵn xe lừa, buộc chặt hành lý.

Tôn Tiểu Lan đưa cho nàng một bọc lương khô:

“Đường xá xa xôi, cơm canh không tiện mang theo, muội làm ít bánh khô cho hai người mang đi ăn tạm trên đường.”

Đào Hoa cầm lấy, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:

“Cảm tạ ngươi nhiều lắm… Có ngươi là ta thấy ấm lòng rồi. Nương ta bên kia ta chưa kịp báo, lát bà ấy hay tin chắc sẽ lo lắng lắm.

Làm phiền ngươi thay ta chuyển lời giúp với bà.”

“Cứ yên tâm mà đi, ngươi không nói ta cũng sẽ tới.” – Tôn Tiểu Lan đáp lời, rồi quay sang trưởng thôn –

“Gia gia, người đi đường nhớ cẩn thận. Con chờ hai người sớm bình an trở về.”