Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 54: Ngươi có quen với người chết ấy không?



Trưởng thôn cùng Đào Hoa khởi hành từ khi mặt trời còn chưa quá đỉnh đầu. Xe lừa chầm chậm lăn bánh suốt nửa ngày, mãi tới khi sắc trời ngả bóng hoàng hôn, hai người mới tới được huyện thành.

Đây là lần đầu tiên Đào Hoa đặt chân tới chốn phồn hoa náo nhiệt như thế, cũng may có trưởng thôn dẫn lối, chẳng mấy chốc đã tìm được nha môn.

Hạt Dẻ Nhỏ

Trước cửa nha môn đặt hai con sư tử đá uy nghiêm, hai gã sai nha đeo đao đứng canh, mặt mày nghiêm nghị, rõ ràng không phải nơi thường dân có thể tùy tiện bước vào.

Trưởng thôn dặn Đào Hoa trông xe ngoài cổng, còn mình thì bước lên hành lễ, xin vào.

Đào Hoa đứng xa nhìn lại, tuy chẳng nghe rõ họ nói gì, nhưng thấy hai tên sai nha cứ xua tay cản trở, nhất quyết không cho trưởng thôn vào trong.

Trưởng thôn hết cúi mình, lại chắp tay cầu khẩn, hai người nọ mới tạm hạ đao xuống, song vẫn kiên quyết không để ông ta qua cổng lớn.

Rất nhanh trưởng thôn đã trở lại, nói với Đào Hoa:

“Ta nói là đến tìm Phùng đại nhân – Chủ bộ, nhưng họ không chịu cho vào. Cầu xin mãi, bọn họ cũng không chịu rời vị trí đi bẩm báo.”

“Vậy giờ biết làm sao?” – Đào Hoa gấp đến độ nước mắt lưng tròng –

“Có thể hỏi thăm xem phủ Chủ bộ ở đâu không?”

“Không cần đến vậy,” – trưởng thôn vỗ vai trấn an –

“Ta có nhắc mình quen biết Phùng đại nhân từ trước, hai tên gác cửa cũng xem như hiểu lẽ. Bọn họ bảo khi nào tới giờ Dậu, quan lại trong nha sẽ từ cửa sau ra về. Giờ chúng ta vòng sang đó mà chờ.”

Đào Hoa thở phào nhẹ nhõm:

“May mà còn có lối này.”

Hai người men theo tường nha môn, tìm được cửa hông. Vừa hay lúc ấy trời cũng đã sầm tối, từ trong có người lần lượt đi ra.

Không lâu sau, bọn họ trông thấy một vị quan áo dài, tướng mạo nho nhã, bước chân vội vã nhưng thần sắc vẫn trầm ổn – chính là Phùng Chủ bộ.

Phùng đại nhân cũng nhận ra hai người họ từ xa, liền bước nhanh tới gần, ôn hòa nói:

“Tôn lão trưởng, tiểu nương tử Tần gia, các vị là tới tìm ta phải không?”

“Dạ phải, đại nhân có thể cho chúng tiểu dân mấy lời được chăng?” – trưởng thôn vội vàng cúi người đáp lễ.

Phùng Chủ bộ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Đào Hoa, rồi cất bước dẫn đường:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta biết vì chuyện gì các người đến. Đi theo ta.”

Không bao lâu sau, ba người đã ngồi yên trong một gian nhã thất của một quán trà nhỏ ven phố.

Phùng đại nhân thường hay ghé nơi này, tiểu nhị vừa thấy người quen liền cung kính đưa vào phòng riêng.

Vừa an vị xong, Phùng Chủ bộ liền vào thẳng vấn đề:

“Ta biết các người là vì việc của Tần Phong mà tới. Việc này ta cũng nghe rồi.

Hôm nay hắn bị áp giải về huyện, hiện vẫn đang bị giam trong lao, song các người cứ yên tâm, ta đã dặn nhà lao rồi, không ai dám bạc đãi hắn đâu.”

“Đa tạ đại nhân!” – Đào Hoa mắt đỏ hoe, chẳng nói hai lời liền quỳ rạp xuống đất –

“Hôm nay người trong nha bất ngờ kéo đến, không nói không rằng đã bắt Tần Phong đi.

Bọn họ nói chàng dính líu tới một vụ án mạng, mà đến người c.h.ế.t là ai bọn thiếp cũng không hay biết, thật oan uổng lắm ạ! Cầu xin đại nhân soi xét!”

Phùng đại nhân vội tiến lên đỡ nàng:

“Đào tiểu nương tử, đây không phải công đường, không cần quỳ lễ. Mau đứng lên rồi hẵng nói.”

Trưởng thôn cũng khuyên:

“Đại nhân đã hứa giúp đỡ rồi, ngươi mau đứng dậy đi, Đào Hoa.”

Đào Hoa rưng rưng đứng dậy, trong lòng vẫn còn bất an.

Trưởng thôn hỏi tiếp:

“Vậy xin hỏi đại nhân, chuyện này rốt cuộc là sao? Người c.h.ế.t là ai?”

Phùng Chủ bộ trầm ngâm giây lát, đoạn quay sang Đào Hoa hỏi:

“Là một nữ tử tên gọi là Mị Nương. Ngươi có quen người này chăng?”