Tên ngục tốt đi trước dẫn đường, nhưng chẳng khác gì cố ý trì hoãn.
Lúc thì hắn giả bộ vấp chân suýt ngã, khi thì chậm rì rì bước ra giữa đường đá đá hòn sỏi.
Dưới sự “dẫn lối” như vậy, đoàn người của Phùng chủ bộ quả nhiên đi bằng tốc độ chậm nhất tới được gian ngục giam giữ Tần Phong.
Bên trong, Trần bộ đầu sớm đã nghe thấy tiếng người. Khi mọi người đến nơi, tất nhiên chẳng thấy được cảnh hắn đ.á.n.h người.
Nhưng ánh mắt Đào Hoa lại sắc bén, lập tức phát hiện Trần bộ đầu đang luống cuống nhét vật gì đó vào trong áo.
Chỉ là bên trong nhà giam u tối, nàng lại nóng lòng tìm người, nên cũng không kịp nhìn kỹ.
Lúc này, cánh cửa ngục mở toang. Đào Hoa chẳng buồn hỏi han, lập tức chạy thẳng vào trong.
Gian lao ngục không lớn, gần nóc có khoét một cửa sổ nhỏ, lọt vào chút ánh sáng mờ nhạt.
Khung cảnh hệt như trong giấc mộng của nàng!
“Phu quân!”
Nàng cất tiếng gọi, nhưng chẳng nhìn rõ mặt chàng. Chỉ thấy trong góc tối lờ mờ có bóng người ngồi xổm.
“Chàng có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Nàng vừa hỏi vừa vội vã bước tới, khom người đỡ lấy Tần Phong.
Chàng vừa đứng dậy, nửa người liền hiện ra dưới ánh sáng le lói.
Đào Hoa ngước mắt nhìn, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi không ngừng.
Nàng run rẩy đưa tay vuốt nhẹ nơi khóe miệng chàng, ánh mắt đau lòng xen lẫn phẫn nộ:
“Miệng chàng chảy m.á.u rồi… quả nhiên bọn họ ra tay với chàng!”
Nàng còn định hỏi chàng có bị thương ở chỗ nào khác không, thì Tần Phong đã nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
“Sao nàng lại tới đây? Không phải ta dặn nàng cứ an tâm ở nhà hay sao?”
Đào Hoa vành mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Chàng bị như thế này, thiếp làm sao có thể yên lòng ngồi chờ? Là gia gia thôn trưởng cùng thiếp đến đây, Phùng chủ bộ nhân từ đã đưa chúng ta vào trong…”
Trong khi đôi phu thê lặng lẽ tâm tình, bên kia Phùng chủ bộ đã quay sang hỏi Trần bộ đầu:
“Trần bộ đầu, sáng sớm như vậy ngươi đến đây làm gì? Vì sao còn mở ngục?”
Trần bộ đầu mặt mày tươi cười, nói năng rất có bài bản:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dạ bẩm chủ bộ đại nhân, dạo gần đây kẻ trộm vặt nhiều, mấy hôm trước bắt được một tên, hôm nay đúng hạn phải thả, nên tiểu nhân mới ghé qua nhà giam một chuyến.
Không ngờ vừa đi ngang qua gian này thì thấy phạm nhân không nhúc nhích, gọi thế nào cũng không đáp lời, tiểu nhân sợ hắn xảy ra chuyện nên mới bảo ngục tốt mở cửa kiểm tra.
Ai dè hắn chỉ ngủ say thôi, tiểu nhân định rời đi thì trùng hợp gặp ngài đến.”
“Vậy sao?” Phùng chủ bộ liếc nhìn sang Tần Phong:
“Vậy vết thương nơi khóe miệng hắn là sao?”
Trần bộ đầu vội khoanh tay, cười ha ha:
“Tiểu nhân không rõ ạ, chắc là bị muỗi đốt rồi gãi trúng. Trong ngục này chuột bọ không thiếu đâu ạ!”
Hạt Dẻ Nhỏ
Hai tên bộ khoái sau lưng hắn cũng chen lời:
“Đúng vậy chủ bộ đại nhân! Vừa nãy còn thấy hai con chuột to bằng đũa chạy loạn, loài này c.ắ.n người cũng độc lắm.”
Phùng chủ bộ nghe đến đây thì ánh mắt càng thêm âm trầm.
Lời nói dối, dù khéo léo đến đâu, khi được nhiều người cùng tung hô thì chân tướng cũng sẽ bị vùi lấp.
Huống chi ngay cả ngục tốt cũng đứng về phía Trần bộ đầu, muốn tra ra sự thật lúc này là điều gần như không thể.
Chẳng có chứng cứ, chẳng bắt tại trận—dù ông có nghi ngờ, cũng chỉ có thể xem như chưa từng có gì xảy ra!
Thấy Phùng chủ bộ im lặng không nói, Trần bộ đầu liền tìm cớ rút lui:
“Nếu chủ bộ đại nhân không có gì sai khiến nữa, tiểu nhân xin cáo lui.”
Phùng chủ bộ nhìn gã một cái, biết nhất thời không có cách nào trị tội, đành gật đầu:
“Được, ngươi lui đi đi.”
“Tuân lệnh!”
Gã vừa quay lưng, còn chưa kịp nhấc chân lên thì bỗng cả người khựng lại.
Mặt trắng bệch, môi run rẩy:
“Đại… đại nhân………”