“Đại… đại nhân? Sao ngài lại về sớm thế ạ?”
Trần bộ đầu mặt mũi tái mét, lắp ba lắp bắp, gần như nói không nên lời.
Từ phía sau, Phùng chủ bộ nghe thấy tiếng, không khỏi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ một cái liếc mắt ấy, ông lập tức thấy bóng người cao ráo trong hành lang tối lờ mờ—chính là Huyện lệnh đại nhân Tiêu Văn Khiêm.
Hai tên bộ khoái cùng ngục tốt phía sau cũng nhanh chóng cúi người hành lễ.
Bọn họ thường ngày vẫn lui tới trong nha môn, nên lễ nghi cũng không đến mức quá câu nệ.
Nhưng với thôn trưởng thì lại khác.
Lần đầu tiên diện kiến quan phụ mẫu một huyện, ông liền quỳ sụp xuống, cung kính hành lễ.
Không quên thấp giọng nhắc nhở:
“Đào Hoa, Tần Phong, hai ngươi mau quỳ xuống bái kiến huyện lệnh đại nhân!”
Đào Hoa nghe xong, theo phản xạ lập tức ngẩng đầu nhìn sang Tần Phong.
Nàng nhìn chàng, trong mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Tần Phong chau mày, cảm thấy biểu tình của Đào Hoa không bình thường:
“Sao thế? Nàng làm sao vậy?”
Đào Hoa nhẹ kéo tay áo chàng, thì thầm:
“Thiếp từng thấy người này trong mộng…”
“Là huyện lệnh?”
“Vâng…” nàng gật đầu, hạ giọng nói gấp gáp, “Thiếp mộng thấy Trần bộ đầu bức cung chàng, mà huyện lệnh đại nhân này… cũng cùng chàng…”
Nàng còn chưa nói hết câu, thì thôn trưởng đã sốt ruột thúc giục, hạ giọng mắng nhẹ:
“Còn thì thào gì nữa? Huyện lệnh đại nhân đang bước tới rồi, mau theo ta quỳ xuống!”
Tần Phong chỉ liếc nhìn người nọ một cái, rồi hờ hững xoay người, đưa tay kéo Đào Hoa lùi về phía chỗ tối.
Chẳng những không quỳ, còn cố ý lẩn vào bóng râm.
Đào Hoa có chút sửng sốt, nghiêng đầu nhìn chàng, như muốn hỏi: “Chàng định làm gì?”
Tần Phong cúi đầu, ghé vào tai nàng nói khẽ:
“Hắn không mặc quan phục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngụ ý: không cần quỳ.
Đào Hoa nghe vậy thì thôi không do dự nữa, dù sao phu quân sao thì nàng theo vậy.
Huống hồ hai người đang nép trong góc, đối phương cũng chưa chắc đã nhìn thấy rõ.
Duy chỉ có một điều khiến nàng bất an—là giấc mộng của mình!
Trong mộng, vị huyện lệnh này không phải người thiện lương gì, nàng e rằng Tần Phong sẽ chẳng được yên ổn.
Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn mãi trong lòng nàng, khiến tâm trí rối bời.
Nàng rất muốn kể cho Tần Phong nghe tường tận, nhưng nơi đây không phải lúc thích hợp để nói những điều ấy.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tiêu Văn Khiêm, vị huyện lệnh trẻ tuổi ấy, từ khi nhậm chức đến nay chưa đầy nửa năm, đã khiến nha môn nơi đây vào khuôn vào phép.
Tuy dung mạo nhã nhặn, học thức hơn người, nhưng tính tình lại không mềm mỏng.
Phùng chủ bộ kính trọng y.
Trần bộ đầu thì vừa sợ vừa dè chừng.
Giờ phút này, chỉ một câu nói của y thôi, đã khiến hơn phân nửa người trong ngục thất đều căng thẳng, mặt không dám ngẩng.
Y cười nhẹ, giọng nói bình đạm mà câu từ lại sắc bén:
“Trong ngục xem ra náo nhiệt ghê. Hôm nay là mùng Một đầu năm, vốn dĩ cũng có người trực, vậy mà bản quan vừa hồi phủ đã thấy cửa ngục không một bóng người.
Chỗ này là nơi nào, các ngươi thật sự không rõ sao? Một vị chủ bộ, một bộ đầu, lại thêm cả ngục tốt trực hôm nay—đều ở chỗ này làm gì?
Bản quan thật sự rất tò mò, ai trong các ngươi có thể giải thích cho rõ?”
Trong đám đông, ngoại trừ huyện lệnh ra thì người chức cao nhất là Phùng chủ bộ.
Ông không dám chậm trễ, bước lên một bước, tóm lược lại vụ án của Tần Phong cho Tiêu Văn Khiêm nghe.
Tiêu đại nhân nghe xong, đối với nội tình vụ án dường như không mấy bận tâm, ngược lại, cái tên “Tần Phong” lại khiến y chú ý.
“Ngươi nói… người bị cáo tên là Tần Phong?”
Hắn vừa nói, vừa bước gần về phía Đào Hoa và Tần Phong.
Khi ánh mắt chạm đến gương mặt Tần Phong, khóe môi huyện lệnh bỗng nhếch lên, để lộ một nụ cười… lạ thường.
“Tần Phong,” hắn chậm rãi nói, “Thì ra… lại là ngươi.”