Phùng chủ bộ một mạch đưa Đào Hoa và thôn trưởng ra đến tận cổng nha môn.
“Nơi công môn là trọng địa, tại hạ không thể lưu quý vị lại lâu. Nay đại nhân đã hồi phủ, tất sẽ sớm xét xử vụ án. Hai vị cứ đợi ngoài này một lát, nếu có tin tức gì, ta sẽ phái người ra báo.”
“Được,” Đào Hoa khẽ đáp, “Đa tạ chủ bộ đại nhân.”
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn phập phồng bất an.
Không nhịn được, nàng lại hỏi:
“Chủ bộ đại nhân, vị huyện lệnh đại nhân kia là người thế nào? Có thật sự sẽ công tâm xét xử hay chăng?”
Phùng chủ bộ đáp:
“Huyện lệnh đại nhân là người sáng suốt, cương trực. Mỗi vụ án qua tay người đều được xử trí công minh. Vụ của phu quân cô nương, cũng không ngoại lệ đâu. Có điều…”
Nói đến đây, sắc mặt ông thoáng trầm xuống:
“Thì ra huynh ấy với đại nhân lại là cố nhân? Trước nay sao không thấy các ngươi nhắc đến?”
Ông vừa dứt lời, mặt Đào Hoa đã biến sắc.
“Chuyện này… chính tiểu nữ cũng chẳng hay biết. Phu quân tiểu nữ chưa từng nhắc tới.”
Phùng chủ bộ gật đầu:
“Thôi thì cô nương cứ yên lòng. Nếu cái c.h.ế.t của Mị nương thật sự chẳng liên quan gì đến hai người, thì đại nhân quyết sẽ không oan uổng.”
“Đa tạ đại nhân đã trấn an.”
Đối diện nha môn là một quán trà nhỏ, nhưng trên người thôn trưởng và Đào Hoa chẳng còn bao nhiêu bạc, lại không dám phung phí lúc này. Đành chỉ ngồi chờ ngay tại cổng nha, ngóng trông tin tức.
Trong lúc đợi, thôn trưởng cũng buột miệng hỏi:
“Tiểu Hoa à, chuyện Tần Phong từng quen biết huyện lệnh, ngươi thật không biết chút gì sao?”
Đào Hoa lắc đầu:
“con và Tần Phong kết tóc cũng chưa bao lâu, chàng vẫn còn nhiều chuyện chưa kể với con. Mà con cũng không cố ép buộc. Chỉ mong có thể sống yên vui bên chàng, ai ngờ những rối ren này lại cứ tìm đến tận cửa.”
Thôn trưởng thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng phải thôi. Ngay cả ta, cũng chẳng rõ quá khứ của Tần Phong là gì. Chỉ là lúc nãy nghe giọng huyện lệnh, tựa hồ quan hệ giữa hai người họ chẳng được tốt lành gì.”
“Vâng, đó chính là điều con lo lắng. Dù vậy, Tần Phong nói huyện lệnh là người tốt.”
“Ta cũng nghe vậy. Trước đây, quan huyện cũ tham ô vơ vét, dân chúng oán than khắp nơi. Từ ngày đại nhân Tiêu lên nhậm chức, ta chưa từng nghe ai phàn nàn điều gì. Thôi thì… cứ chờ xem sao.”
Đào Hoa gật đầu, giờ phút này cũng chỉ có thể trông mong như vậy.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đã gần nửa canh giờ trôi qua.
Bỗng đâu, từ trong nha môn có hai tên bổ khoái bước vội ra ngoài.
Ban đầu Đào Hoa ngỡ họ là người được phái ra truyền tin, nhưng hai kẻ ấy chẳng buồn liếc nàng lấy một cái, cứ thế rảo bước đi mất.
Chẳng mấy chốc, họ đã quay về—trong tay dẫn theo một người.
Là Lý Quý.
Hắn chống gậy mà đi, một tên bổ khoái còn cẩn thận dìu lấy cánh tay hắn, hai người vừa đi vừa nói cười, trông vô cùng thân thiết.
Hạt Dẻ Nhỏ
Cảnh ấy lọt vào mắt Đào Hoa, khiến lông mày nàng bất giác chau lại.
Tên Lý Quý này nhất định đã dùng bạc lót tay bọn bổ khoái, nếu không sao chúng lại đối đãi nịnh nọt đến thế?
Nàng c.ắ.n môi, lòng trào dâng căm hận.
Mà ánh mắt nàng, có lẽ mang quá nhiều phẫn nộ nên cuối cùng cũng khiến Lý Quý phát giác.
Hắn nhìn sang, thoáng sững người.
“Đào Hoa?” Hắn ngạc nhiên lên tiếng, giọng như trêu ghẹo:
“Thật là trùng hợp. Sao nàng cũng ở đây vậy?”
Vừa nói, hắn vừa chống gậy lảo đảo, cố tình tiến lại gần…