Bốn mắt nhìn nhau, Tần Phong cũng đã trông rõ gương mặt của Tiêu Văn Khiêm.
Song trên mặt chàng chẳng hề lộ ra biểu cảm gì. Chỉ hơi cúi đầu, bình tĩnh chắp tay thi lễ:
“Tiểu dân bái kiến huyện lệnh đại nhân.”
“Tiểu dân?” Tiêu Văn Khiêm nhếch môi cười khẽ, giọng mang vài phần trào phúng.
“Ta thật chẳng ngờ, lại có ngày ngươi đứng trước mặt ta, xưng mình là tiểu dân.”
Hắn nhìn Tần Phong chăm chú, ánh mắt ẩn chứa phức tạp.
Kế đó lại liếc sang nữ tử đứng bên cạnh chàng.
Ngón tay vô thức lướt qua khối ngọc bội đeo bên hông, ánh mắt lạnh nhạt hỏi:
“Nàng là thê tử ngươi?”
“Phải.”
“Trông nhỏ hơn ngươi nhiều lắm.”
“Phải.”
“…”
Tiêu Văn Khiêm khẽ nhíu mày, vẻ mặt dường như có chút khó chịu:
“Ngươi vẫn như xưa, ăn nói kiệm lời. Vụ án của ngươi, hôm qua ta không có mặt ở huyện nha nên chưa được tiếp nhận. Nay đã hồi phủ, tự nhiên phải tra xét rõ ràng.
Đây là án mạng, không thể sơ suất được. Sau này khi thẩm án đường đường chính chính, nếu ta hỏi đến, ngươi phải trình bày rõ ràng từng việc một. Hiểu chưa?”
“Hiểu.”
“Vậy thì tốt.”
Tiêu Văn Khiêm hạ giọng, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh. Hắn bước đến gần Tần Phong, giọng trầm thấp chỉ đủ hai người nghe:
“Nếu ngươi thật sự phạm tội g.i.ế.c người, ta tuyệt đối sẽ không dung thứ.
Bởi vì… ngươi còn nợ ta một mạng.
Ta từng nói rồi—ta nhất định sẽ lấy lại.”
Nói đoạn, hắn quay người đi ra khỏi ngục thất, không ngoái đầu.
Ra đến cửa, hắn liền ra lệnh:
“Tất cả lui ra ngoài. Khóa lại cửa ngục.”
Lời vừa dứt, thôn trưởng đã đứng lên, định gọi Đào Hoa cùng rời khỏi.
Nhưng Đào Hoa vẫn nắm chặt cánh tay Tần Phong, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nàng nhìn phu quân, giọng nghẹn ngào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu quân, chàng thật sự quen biết vị huyện lệnh kia sao?”
Tần Phong khẽ gật đầu:
“Chuyện này nói sau. Trước tiên nàng ra ngoài đi, nơi này ẩm thấp âm u, không nên ở lâu.”
Đào Hoa lại nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng hơn, ánh mắt đầy lo lắng:
“Nhưng thiếp từng mộng thấy… hắn oán chàng sâu sắc. Trong mộng, hắn nói chàng và hắn có thù g.i.ế.c mẫu thân !
Hắn hận chàng đến tận xương tủy!
Giờ hắn lại là quan trên, là huyện lệnh, thiếp phải làm sao mới cứu được chàng ra ngoài đây?”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Phong hơi đổi, lông mày khẽ chau lại:
“Giấc mộng của nàng… thật sự…”
Nhưng câu nói chỉ nói được nửa chừng, chàng lại không tiếp tục.
Chỉ thấp giọng dặn dò:
“Yên tâm đi, không nghiêm trọng như nàng tưởng. Hắn nhậm chức nửa năm nay, người dân đều nói hắn là một vị thanh quan.
Nếu không yên tâm, nàng có thể nhờ thôn trưởng đi hỏi thăm trong thành một chút.”
phu thê hai người vẫn chưa nói dứt lời thì ngục tốt đã tỏ vẻ khó chịu bước tới, không kiên nhẫn phất tay:
“Cô nương còn đứng đây làm gì? Không nghe thấy đại nhân ra lệnh sao? Mau ra ngoài! Đây là trọng địa, người ngoài không được lưu lại!”
Không còn cách nào, Đào Hoa đành theo thôn trưởng rời khỏi nhà giam.
Nhưng trong lòng nàng vẫn còn trăm ngàn nghi vấn chưa lời giải.
Phản ứng của Tần Phong khi nãy chính là minh chứng rõ ràng—mọi điều nàng mộng thấy đều không sai.
Phu quân của nàng thật sự có liên quan đến cái c.h.ế.t của mẹ vị huyện lệnh kia.
Nhưng chuyện đó rốt cuộc là sao? Nàng muốn biết, muốn nghe từ miệng chàng… lại chẳng có cơ hội gần gũi hỏi han.
Giờ điều nàng lo lắng nhất là vị huyện lệnh Tiêu Văn Khiêm kia sẽ dùng quyền thế để mưu hại phu quân nàng!
Dù trong mộng hắn chưa ra tay, nhưng từ khẩu khí cùng ánh mắt hắn nhìn Tần Phong mà nói—rõ ràng hắn có thù, có oán!
Quả nhiên, khi Đào Hoa và thôn trưởng vừa rời khỏi, Tiêu Văn Khiêm liền quay sang nói với Phùng chủ bộ:
“Ngươi trước đưa bọn họ ra ngoài. Rồi chờ ta ở thư phòng.”
Đào Hoa nghe vậy, lòng lập tức dâng trào bất an.
Hạt Dẻ Nhỏ
Hắn muốn ở lại—một mình nói chuyện với Tần Phong…