Lý Quý ban nãy còn chống gậy khệnh khạng, lúc này đã bị hai tên bổ khoái lôi xốc nách như xách con gà con, chẳng còn chút uy phong.
Thấy vậy, trong lòng Đào Hoa không khỏi hả dạ ít nhiều.
Thế nhưng khi ánh mắt nàng lặng lẽ rơi lên bóng dáng của vị huyện lệnh đại nhân Tiêu Văn Khiêm, lòng lại âm ỉ dâng lên một mối lo. Nàng nhớ tới những gì phu quân từng nói, rằng người này từng có ân oán cũ với Tần Phong, mà nay lại chính là quan chủ thẩm vụ án…
Đào Hoa rất muốn tiến lên hỏi thẳng: “Ngài định xử lý vụ án này ra sao?”
Nhưng nàng không dám. Nàng sợ mình sơ suất sẽ khiến phu quân bị liên lụy.
Chỉ đành lặng lẽ cúi đầu, âm thầm dõi theo tấm lưng thẳng tắp kia ngày một xa dần.
Không ngờ, đúng lúc ấy Tiêu Văn Khiêm chợt xoay người lại.
Dường như lưng y mọc thêm một đôi mắt, không biết từ bao giờ đã nhận ra ánh nhìn của nàng. Y sải bước đi đến trước mặt nàng.
Đào Hoa thấy y đi tới, bỗng nhiên căng thẳng, vội cúi đầu hành lễ:
“Tham kiến huyện lệnh đại nhân.”
Tiêu Văn Khiêm cụp mắt nhìn nàng, giọng lãnh đạm hỏi:
“Vừa rồi… ngươi và kẻ tên Lý Quý đó từng có hôn ước?”
Đào Hoa gật đầu:
“Hồi bẩm đại nhân, đúng là từng có. Nhưng đã giải trừ từ lâu rồi.”
“Ồ?” Y khẽ nhướn mày, “Là bên nào chủ động từ hôn?”
“Là bên nhà hắn,” Đào Hoa c.ắ.n môi, “Vì chê nhà tiểu nữ nghèo hèn.”
Tiêu đại nhân gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Vậy sau khi từ hôn, giữa các ngươi còn lui tới không?”
“Dạ… tuyệt không!” Đào Hoa lập tức đáp, “Tiểu nữ từ sau khi gả cho Tần Phong, luôn một lòng một dạ giữ bổn phận. Với Lý Quý sớm đã đoạn tuyệt.”
“Thật sao?” Tiêu Văn Khiêm khẽ hừ một tiếng, “Hắn bỏ ngươi, nhưng lại luôn vương vấn, giờ còn nói đợi ngươi thủ tiết xong sẽ cưới về. Tất cả đều là do hắn một bên si tâm vọng tưởng sao?”
“Dạ đúng là như vậy, hắn—”
Lời còn chưa dứt, Phùng chủ bộ vội vã chạy tới, cắt ngang câu chuyện. Y ghé tai Tiêu Văn Khiêm thì thầm vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu đại nhân nghe xong, khẽ gật đầu, quay lưng định rời đi. Nhưng chưa kịp bước, y lại đột ngột xoay người nhìn Đào Hoa, hỏi một câu đầy ẩn ý:
“Ngươi từng nghe đến ‘hồng nhan họa thủy’ chưa?”
Đào Hoa khựng lại, ánh mắt mang chút hoảng hốt:
“Tiểu nữ… chỉ nghe hai chữ ‘họa thủy’, còn ‘hồng nhan họa thủy’ thì chưa từng. Nhưng tiểu nữ nghĩ… e cũng chẳng phải lời hay. Chẳng lẽ đại nhân muốn gán hai chữ ấy cho ta sao?”
Tiêu Văn Khiêm không trả lời.
Y chỉ quay sang Phùng chủ bộ phân phó:
“Người đâu, đưa cả hai vào phủ thẩm tra!”
Đợi Tiêu Văn Khiêm đi khuất, Phùng chủ bộ mới nhẹ giọng nói với Đào Hoa và thôn trưởng:
“Mời hai vị theo tại hạ vào phủ. Đại nhân đã khởi sự tra án, vừa rồi cũng đã hỏi xong Tần huynh đệ, kế tiếp đến phiên Lý Quý và hai vị.”
Đào Hoa vội hỏi:
“Phu quân của ta… vẫn ổn chứ?”
“Không sao cả, chỉ là hỏi lời khai, không có gì đáng ngại.”
Đào Hoa thở phào, cùng thôn trưởng đi vào công đường.
Sau một hồi thẩm vấn, quan sai thông báo: vụ án sẽ chính thức xét xử vào sáng sớm ngày mai. Bọn họ được dặn đến sớm để chờ hỏi cung trước.
Khi ra khỏi nha môn cũng đã xế trưa. Một gã sai nha tốt bụng còn chỉ cho họ vài nơi cơm canh thanh đạm giá rẻ.
Ai ngờ đang đi, bỗng bị chặn đường.
Chỉ thấy Tiêu Văn Khiêm vừa ra từ cửa hông nha môn, họ đành dừng lại nhường bước.
Tiêu đại nhân đi thẳng tới chiếc xe ngựa đợi sẵn ngoài cổng. Rèm xe buông thấp, nhưng một thoáng Đào Hoa liếc nhìn, liền trông thấy một nữ tử dung mạo tuyệt sắc ngồi bên trong.
Hạt Dẻ Nhỏ
Gã sai nha đứng cạnh Đào Hoa liếc thấy nàng ngây người, thuận miệng nói:
“Người ngồi trong xe là phu nhân của huyện lệnh đấy, đi thôi.”