Bởi sáng sớm hôm sau sẽ công đường thẩm án, Đào Hoa đành thuê lại một gian phòng trọ trong thành nghỉ tạm.
Thế nhưng nàng chẳng thể an tâm nghỉ ngơi, cả lúc ra ngoài tìm quán ăn cũng không ngừng dò hỏi dân quanh thành về vị huyện lệnh đại nhân Tiêu Văn Khiêm.
Điều khiến nàng nhẹ lòng chính là, phần lớn dân chúng đều khen ngợi vị huyện thái gia này là một vị thanh quan. Từ khi ngài tới nhậm chức ở trấn Bình An, chưa từng xử sai một vụ án nào.
Nhưng cũng có người nói, đừng nhìn vẻ mặt ôn hòa, vị đại nhân này ra tay cứng rắn lắm, một khi đã định tội ai, kẻ đó khó thoát.
Nghe đến đó, lòng Đào Hoa càng rối như tơ vò. Bao lo nghĩ giằng xé suốt cả buổi chiều đến tận hoàng hôn.
Đến khi bụng réo lên, nàng mới cất bước đi mua đồ ăn. Quán trọ cũng có bán cơm, song giá cả đắt đỏ, Đào Hoa bèn ra phố, tìm mấy quán nhỏ mua thức ăn về dùng.
Ai ngờ, khi vừa bày đồ ăn lên bàn chuẩn bị dùng bữa, bên ngoài đột ngột có người gõ cửa.
Ở nơi đất khách, lại chỉ có một mình, nàng bất giác sinh lòng cảnh giác.
Nàng không vội mở cửa, chỉ lên tiếng dò hỏi:
“Là ai ngoài đó vậy?”
Một giọng nữ vang lên từ phía sau cánh cửa:
“Xin hỏi… trong phòng có phải là phu nhân nhà họ Tần?”
Đào Hoa nghe vậy càng thêm nghi hoặc.
Nàng vốn ngỡ là thôn trưởng, hoặc tiểu nhị quán trọ, hay người trong nha môn đến báo tin, nào ngờ lại là một nữ nhân xa lạ?
Đào Hoa chau mày, bước nhẹ đến gần cửa, hỏi:
“Ngươi là ai? Tìm ta có việc gì?”
Người bên ngoài ngập ngừng một lát rồi đáp:
“Phu quân ta họ Tiêu. Ta quen biết với Tần Phong. Nghe nói các ngươi gặp chuyện, nên ta đến tìm.”
Nghe tới đây, Đào Hoa cả kinh.
Nàng vội ghé mắt qua khe cửa nhìn ra ngoài—và bỗng sững người.
Kẻ đang đứng trước cửa chính là nữ tử mà nàng đã thấy trong xe ngựa ở nha môn ban sáng!
Mà vừa rồi người ấy cũng nói, phu quân họ Tiêu, lẽ nào…
“Ngươi… ngươi là huyện lệnh phu nhân?”
Người ngoài cửa mỉm cười:
“Ngươi biết ta?”
“Dạ, khi trưa ta thấy phu nhân ngồi trong xe ngựa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy… ta có thể vào nói chuyện một lát được không? Đứng giữa hành lang thế này quả thực không tiện.”
Biết rõ thân phận đối phương, Đào Hoa cũng không tiện từ chối, bèn mở cửa mời vào.
Sau khi vào phòng, Tiêu phu nhân đưa mắt đ.á.n.h giá nàng từ đầu tới chân. Cuối cùng dừng ánh nhìn lại trên gương mặt nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ:
“Ngươi hẳn là Đào Hoa? Quả nhiên… mặt như đào hoa, dung mạo tuyệt sắc.”
Đào Hoa chưa từng giao tiếp với mệnh phụ quan gia, giờ lại được khen ngợi như vậy, nhất thời không biết phải đáp sao cho phải phép.
Tiêu phu nhân thấy nàng ngại ngùng, liền dịu giọng:
“Đột nhiên đến quấy rầy, mong ngươi đừng trách. Chẳng qua… đã bao năm không nghe tin tức của Tần Phong, hôm nay mới biết y đã thành thân, lại còn bị bắt giam…”
“Ta muốn đi thăm nhưng không tiện, đành đến hỏi ngươi vậy. Hai người thành thân bao lâu rồi?”
Đào Hoa vẫn chưa kịp mời ngồi, chỉ khẽ đáp:
“Chừng gần một tháng.”
“Chỉ mới một tháng?” Tiêu phu nhân nhíu mày, lại hỏi:
“Vậy ngươi có biết, Tần Phong đến thôn các ngươi sinh sống từ khi nào?”
Đào Hoa bắt đầu cảm thấy vị huyện phu nhân này có phần kỳ quái.
Hạt Dẻ Nhỏ
Đã nói quen biết Tần Phong, vậy lẽ ra lúc này phải hỏi án xử thế nào, sao lại chỉ hỏi mấy chuyện vụn vặt?
“Chắc cũng hơn nửa năm rồi.” Đào Hoa đáp, nhưng liền hỏi lại:
“Phu nhân là thê tử của huyện lệnh đại nhân, vậy chẳng hay… chuyện án của phu quân ta, người có biết thêm chút nào không?”
Tiêu phu nhân thở nhẹ một hơi, ngữ khí ôn hòa:
“Án chưa công đường thì cũng chưa định tội. Dù ta là thê tử quan gia cũng không thể dò hỏi chuyện cơ mật được.”
“Ra là vậy…” Đào Hoa gật đầu, đoạn chậm rãi hỏi tiếp:
“Vậy… thứ cho ta mạo muội. Giữa phu nhân, đại nhân và phu quân ta, trước đây có quan hệ gì…?”
Nghe vậy, Tiêu phu nhân khẽ mỉm cười:
“Dù nay ngươi là thê tử của Tần Phong, nhưng… có lẽ hắn chưa từng nói hết chuyện xưa cho ngươi nghe.”
“Vậy thì… ắt có nguyên do của hắn. Nếu hắn đã không muốn nhắc tới, ta cũng không tiện nhiều lời.”
“Ngươi muốn biết, cứ đợi vụ án kết thúc rồi… tự mình đi mà hỏi hắn.”