Đào Hoa chau mày, trong dạ thấy không được dễ chịu.
Nữ nhân họ Tiêu kia rõ ràng là chủ ý đến để khơi lên sự tò mò của nàng, vậy mà đến cuối lại chẳng nói gì cho rõ ràng, chẳng khác nào mượn cớ mà ghé, khơi lên bụng dạ nửa tin nửa ngờ.
Tiêu phu nhân lại hỏi tiếp:
“Tần Phong dọn về thôn các ngươi sinh sống, có phải là vì bên đó có ngoại tổ phụ hắn ở? Lão nhân ấy hiện vẫn còn khỏe mạnh chứ?”
Đào Hoa đáp với sắc mặt trầm hẳn xuống:
“Ông ấy đã mất từ lâu rồi.”
Nàng nhíu chặt mày, hơi nghiêng đầu hỏi lại:
“Tiêu phu nhân, chẳng hay hôm nay người đến đây là để hỏi chuyện Tần Phong, hay còn việc chi khác?”
Tiêu phu nhân thoáng ngẩn người, rồi lập tức nhoẻn miệng cười:
“Không chỉ là chuyện Tần Phong, ta cũng muốn xem thử thê tử hắn một phen.”
“Xem ta?” Đào Hoa chau mày, không giấu được ngạc nhiên, hỏi thẳng:
“Chúng ta trước nay chẳng hề quen biết, phu nhân xem ta làm gì?”
Tiêu phu nhân bật cười khẽ:
“Xem thử người mà Tần Phong cưới về làm nương tử là người thế nào. Ta thật sự tò mò, phải là nữ tử ra sao mới có thể khiến một nam nhân như hắn chịu dừng chân.”
Lời nói kia nghe thì nhẹ như mây gió, nhưng khi rơi vào tai Đào Hoa lại nặng tựa đá tảng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nàng nhìn Tiêu phu nhân, chỉ cảm thấy nữ nhân này nói chuyện có vẻ quan tâm, lại ẩn chứa chút không cam lòng, mà trong lòng nàng càng thêm mơ hồ.
Một người đã là huyện lệnh phu nhân, vì cớ chi lại để tâm đến trượng phu của nàng đến vậy?
Nghĩ đến đây, Đào Hoa thu ánh mắt lại, ngữ khí cũng dần trở nên lãnh đạm:
“Tiêu phu nhân, phu thê chúng ta ăn ở thuận hòa, nào cần ai ‘nắm giữ’ ai? Nếu phu nhân đến đây là muốn dò xét, e là khiến người thất vọng rồi.”
Tiêu phu nhân nghe vậy, liền liếc nàng một cái đầy thâm ý, chậm rãi nở nụ cười:
“Lời lẽ thật khéo, khác xa với tưởng tượng của ta về nàng.”
Ánh mắt nàng ta đảo qua bàn, thấy thức ăn chưa động tới, liền nhẹ giọng:
“Xem ra còn chưa dùng cơm, vậy ta không quấy rầy nữa.”
Nói rồi, nàng ta xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Hoa cũng chẳng tiễn quá xa, chỉ lặng lẽ đưa chân ra cửa, đứng nhìn theo bóng áo gấm khuất dần nơi hành lang.
Trở lại trong phòng, nàng mới yên vị mà dùng cơm, song bữa cơm ấy chẳng yên ổn chút nào. Trong đầu toàn quẩn quanh với nụ cười nửa ấm nửa lạnh của Tiêu phu nhân. Nụ cười đó, nàng nhìn thế nào cũng không thấy thân thiện.
Chưa kịp ăn xong, lại có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Đào Hoa nhíu chặt mày, nghĩ bụng: Chẳng lẽ là vị phu nhân ấy quay lại lần nữa?
Nàng rón rén bước tới gần cửa, ghé mắt nhìn qua khe—
Gương mặt bên ngoài lại khiến nàng tái mặt.
Không ai khác, chính là Tiêu Văn Khiêm – huyện lệnh đại nhân đương triều!
Đào Hoa suýt thở không nổi. Ngày hôm nay là ngày gì mà hết người này đến người kia tìm đến cửa phòng nàng?
Trước là thê tử hắn, giờ đến lượt chính hắn. Cũng vì chuyện của Tần Phong ư?
Ý nghĩ ấy vừa lóe qua, nàng lập tức không muốn mở cửa nữa.
Nàng tính giả như không có ai trong phòng, cẩn thận bước lùi về phía trong, chẳng dám phát ra tiếng động nào.
Thế nhưng—
Tiếng nói trầm ổn của Tiêu Văn Khiêm bỗng vang lên từ ngoài cửa, như thể đã nhìn thấu tâm ý nàng:
“Ta là Tiêu Văn Khiêm. Ta biết cô nương ở trong đó. Mở cửa.”
Câu nói ấy khiến Đào Hoa sững người.
Nàng nghi hoặc, lòng sinh cảnh giác. Chẳng lẽ là hắn lừa mình ra ngoài rồi gài bẫy gì chăng?
Nàng do dự, định tiếp tục nín thở mà né tránh.
Nào ngờ nam nhân ngoài kia không hề có ý lui bước, mà giọng nói dần dần trở nên lạnh lẽo như băng tuyết:
“Mở cửa—
Nếu không, ta không dám chắc…
ngày mai Tần Phong sẽ có kết cục ra sao.”