Thân hình Đào Hoa tuy nhỏ nhắn, nhưng lưng nàng lại thẳng tắp, trong mắt ánh lên tia cương liệt không hề sợ hãi.
Tấm vải trải giường dính vết huyết, vốn là chứng cớ rõ ràng cho sự thanh bạch của một nữ tử. Nay chính tay nàng mang ra trước mặt mọi người, thì lời gièm pha nào còn dám thốt lên?
Tôn Tiểu Lan đứng sau nàng lập tức cao giọng phụ họa:
“Được lắm Đào Hoa, gan dạ thật! Cứ thế mà mắng thẳng vào mặt mụ già độc ác kia! Xem bà ta còn dám ăn nói bậy bạ nữa không!”
Trong đám đông có Tào thị vốn xưa nay đã chẳng ưa gì Vương bà tử. Nay thấy mụ bị vả mặt giữa thanh thiên bạch nhật, trong lòng hả hê vô cùng, cười đến nỗi khóe mắt cũng nhăn tít lại.
Bà lớn tiếng phụ họa, chẳng chút nể nang:
“ Vương bà tử này, bà đúng là có cái lưỡi dài như rắn rết! Lâu nay cứ nhằm vào nha đầu Đào Hoa mãi, thì ra là ôm bụng thù riêng. Trước kia nha đầu ấy chưa thành thân, còn chưa tiện mở miệng, giờ đã có phu quân danh chính ngôn thuận, cũng có người thay nó đứng ra bảo hộ. Bà còn nói cái gì được nữa?
Tấm mặt già của bà, nay bị người ta giẫm nát rồi, còn chưa thấy nhục sao?”
Nói rồi, Tào thị còn nhổ mạnh xuống đất hai cái đầy khinh bỉ.
Vương bà tử bị dồn đến tột cùng, tức đến phát run, trong lòng nghẹn một bụng tức mà không xả được. Mắt thấy Tào đại nương lại hùa theo mà đay nghiến, bà ta liền lật tay xắn áo, định xông lên đ.á.n.h nhau.
Chỉ là, Vương bà tử thân hình vạm vỡ, còn Tào thị người gầy yếu, nếu thật sự xáp lá cà thì e là Tào thị sẽ chịu thiệt.
Tôn Tiểu Lan thấy vậy, lập tức giở mưu. Trước khi Vương bà tử kịp động thủ, nàng vung chân đá một cú, làm chiếc thau đựng quần áo của Vương bà tử đổ lăn xuống, áo quần bên trong rơi tõm xuống dòng nước.
“Ối chao ôi! Ai mà sơ ý làm đổ áo quần xuống sông rồi? Đẹp thế mà trôi đi mất thì tiếc lắm!” – Tiểu Lan giả vờ kêu to.
Vương bà tử nghe thấy hai chữ “đồ đẹp” thì giật mình cúi xuống nhìn. Vừa trông thấy, bà ta tái mặt, lập tức vung gậy nhảy xuống sông kéo áo.
Mặc dù nhặt lại được hai món, nhưng phần lớn đã bị dòng nước cuốn trôi. Giữa tiết trời đầu đông lạnh buốt, Vương bà tử không thể làm gì khác hơn là cởi giày tất, nhảy ùm xuống sông mà đuổi theo đống áo quần.
Chuyện bà ta lắm lời, mồm mép chua ngoa ai cũng rõ như ban ngày. Nay thấy bà ta xui xẻo gặp quả báo, các thôn phụ đứng đó chẳng những không giúp, mà còn âm thầm vỗ tay trong bụng.
Tào đại nương cười khoái chí, giặt xong đồ của mình thì tiện tay giúp Đào Hoa một tay, vừa vò vừa dạy bảo:
Nha đầu này, hôm nay làm được một việc tốt đó. Xưa nay thấy con lặng lẽ ít lời, ai ngờ cũng có lúc dám cứng rắn như vậy. Hồi còn là con nuôi trong nhà họ Trần, khó mà có được chút tiếng nói, huống gì người ta đâu phải cha ruột, sao mà thương nổi?
Giờ con đã gả đi, có nhà riêng, có trượng phu bảo hộ, lời nói cũng cứng cỏi hẳn ra. Mà hay một nỗi, lại chẳng có bà bà để phải hầu hạ, cũng xem như được trời thương.”
Dứt lời, bà lại hạ giọng căn dặn:
“Có điều, con phải nhớ cho kỹ. Tất cả khí thế này, đều là do phu quân của con cho con mặt mũi. Ở ngoài có thể dám làm dám nói, nhưng khi về nhà, vẫn phải dịu dàng hiền thục, như vậy mới khiến người ta thương mãi được nghe chưa?”
Tôn Tiểu Lan ở bên cười cợt chen lời:
“Nghe thấy chưa? Đại nương dạy đấy. Bà sống với gia gia của bà mấy chục năm vẫn hòa thuận đấy thôi!”
“Tiểu nha đầu nhà ngươi!” – Tào thị trừng mắt – “Miệng ngươi cứ như lưỡi câu, câu ai cũng dính. Nói vậy ta không xấu hổ à?”
Một phụ nhân trẻ khác, chính là tức phụ của nhà họ Tào, cũng hé mặt ra khỏi đống chậu đồ, tươi cười:
“Thật mà! cha nương con hòa thuận lắm, ai trong thôn mà chẳng biết!”
Trước kia Đào Hoa luôn sống khép kín, từ nhỏ đã quen nhẫn nhịn, ngày ngày phải cúi đầu trước nhà họ Trần. Dù có đến giặt đồ cũng chỉ dám trò chuyện với một mình Tiểu Lan. Nhưng hôm nay nàng đã là chính thất của Tần gia, có phu gia làm chỗ dựa, lưng cũng thẳng, ánh mắt cũng sáng, lòng cũng vững.
Nàng lần đầu cảm nhận được, hóa ra cái náo nhiệt nơi bến giặt của nữ nhân trong thôn, lại có thể khiến người ta ấm lòng như vậy.
Nhưng đang lúc trò chuyện vui vẻ, ánh mắt nàng chợt thay đổi, đặt tấm vải xuống rồi đứng bật dậy.
Tiểu Lan ngạc nhiên hỏi:
“Làm sao vậy?”
Đào Hoa nhíu mày:
“Ta trông thấy tiểu muội của ta… một mình.”
“Là Tiểu Quả à? Sao nương ngươi lại để nha đầu ấy đi một mình thế?”
“Ta không rõ… ta đi hỏi thử xem.”
Đào Hoa vội vã rảo bước, lát sau đã dẫn theo muội muội mình – Trần Tiểu Quả – quay lại.
Tiểu Lan trông thấy cô bé ôm cái chậu to, liền hỏi han. Đào Hoa ghé tai thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nương ta bảo là đi giặt đồ, nhưng thực ra là đang trên đường sang nhà ta. Vì sợ bị Trần Đại Sơn phát hiện, nên để Tiểu Quả ra mặt, còn bà thì lặng lẽ sang đưa đồ cho ta.”
Tiểu Lan chợt hiểu ra, cười hì hì nói:
“Chắc là bà mang đồ ăn qua cho ngươi đó! Hẳn là đoán được nhà ngươi hôm cưới rút hết của hồi môn ra dùng, nên mới âm thầm giúp một tay. Ngươi thì không được phép về Trần gia nữa, nên bà phải tự mình sang. Mau mau trở về đi, để Tiểu Quả ở lại đây với ta, ta trông chừng giúp cho.”
Đào Hoa cảm kích gật đầu:
“Đa tạ ngươi, Tiểu Lan.”
“Nói chi lời khách sáo! Mau mau vắt khô đồ cái đã.”
Hai người nhanh tay vắt khô tấm trải giường, đoạn Đào Hoa xách theo giỏ đồ, vội vã quay về nhà.
Vừa về đến đầu ngõ, nàng đã trông thấy Chu thị – nương nàng – đứng ngay trước cửa, vẻ mặt lo lắng, tay vẫn còn cầm giỏ trúc, đang định bước vào bếp.
Đào Hoa mừng rỡ, vội chạy tới gọi:
“Nương, là con đây!”
Hạt Dẻ Nhỏ
…
Đón Chu thị vào trong nhà, nàng hơi lúng túng nói:
“Nhà này còn chưa có chén, chỉ có mỗi bát… con rót bát nước cho người nhé?”
Chu thị xua tay:
“Thôi thôi, trước tiên lo hong khô đồ đạc đã, ta giúp con.”
“Nương đến nhà con sao có thể để người làm việc chứ?”
“Ngốc à, nương đau lòng con còn không được sao?” – Chu thị vừa nói, vừa đưa tay gạt giọt lệ ở khóe mắt – “Lúc nãy đến đây, thấy cửa nhà đóng then, ta còn sợ hai ngươi bỏ đi đâu rồi, lòng ta như lửa đốt.”
“Con chỉ đi giặt đồ thôi mà, người gấp cái gì?”
“Thì cũng là sợ con bỏ đi…” – Chu thị thở dài – “Tối hôm qua vắng bóng con trong nhà, lòng ta cứ trống rỗng, cứ như thiếu mất thứ gì. Tần Phong là người xa quê, lại đóng cửa sớm như vậy, ta sợ con theo hắn đi khỏi thôn rồi.”
mẫu nhi hai người vừa trò chuyện, vừa đem ga trải phơi ra sân. Sau đó, Đào Hoa kể hết chuyện ở bến sông khi nãy.
Chu thị nghe xong, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“nữ nhi ngoan… là nương khổ con rồi. Con từ bé đã hiểu chuyện, nhẫn nhịn vì ta mà không ít lần chịu oan khuất. Nay con đã gả đi, lại đoạn tuyệt với Trần gia, tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.
Chỉ là…”
Chu thị nhìn quanh bốn phía, lòng dâng nỗi xót xa:
“Nhà này… hơi đơn sơ quá. Sân còn chưa có hàng rào rào chắn gì cả, nửa đêm có kẻ gian thì làm sao? Con có hỏi Tần Phong xem nhà còn lại được bao nhiêu bạc không?”
Đào Hoa cúi đầu đáp nhỏ:
“Con chưa dám hỏi. Hôm qua mới thành thân, chuyện gì cũng còn lộn xộn. Hắn mang nhiều đồ sang Trần gia như vậy, chắc chẳng còn là bao.”
Chu thị nghe xong, khẽ thở dài, rồi đem giỏ đồ đưa cho nữ nhi:
“Trong này có mấy quả trứng gà, thêm ít gạo với dầu. Hai đứa cầm lấy mà ăn.”
Đào Hoa lắc đầu:
“Không được đâu nương. Nếu để Trần Đại Sơn phát hiện, người lại bị mắng. Con không muốn liên lụy đến người.”
“Không sao cả. Trứng là ta lén để dành, dầu cũng chỉ xíu xiu, hắn chẳng để tâm đâu. Con cứ giữ lấy, đây là chút lòng của nương.”
Đang lúc mẫu nhi hai người nói chuyện, bỗng bên ngoài vang lên tiếng động lớn, tiếng bước chân gấp gáp khiến đất cát cũng rung rinh.
Đào Hoa lập tức cau mày:
“Không lẽ… Trần Đại Sơn tìm tới rồi?”