Biết Tần Phong hôm sau phải lên núi, Đào Hoa vốn định dậy sớm hơn một chút, lo cơm nước cho hắn. Nào ngờ khi nàng còn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, hắn đã sớm thu xếp rời nhà.
Nàng mới vừa mở mắt đã thấy Tần Phong ngồi dậy, theo bản năng cũng định ngồi lên theo, nhưng còn chưa kịp vươn tay lấy áo, đã bị hắn ấn nhẹ trở xuống giường.
“Trời chưa sáng, ngủ thêm một lát đi. Ta đi rồi, nhớ cài then cửa cho kỹ. Trước khi trời tối, ta sẽ về.”
Đào Hoa còn muốn nài nỉ, dù sao cũng không thể để trượng phu mình bụng rỗng mà ra ngoài bươn chải. Nhưng nàng mới hơi cử động đã cảm giác nguyệt sự lại trào ra một lượt, chắc là ga giường đã bị thấm ướt, thế nên đành phải ngoan ngoãn nằm yên.
Nàng không ngủ tiếp mà cứ dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, nghe thấy Tần Phong hình như đang ở trong bếp bận rộn một hồi lâu. Đến khi tiếng động trong bếp hoàn toàn yên ắng, nàng mới ngồi dậy, bụng cũng bắt đầu đói.
Vào bếp định nấu chút gì đó lót dạ, nàng mở nắp nồi ra thì ngẩn người—bên trong là củ khoai lớn đã được nấu chín từ sớm. Tuy có hơi cháy ở phần đáy, nhưng vẫn còn thơm nóng, đủ nàng ăn no hai bữa.
Nghĩ đến đó, trong lòng nàng chua xót lại ngọt ngào đan xen. Ngọt là bởi người kia không cho nàng dậy sớm, không cần nàng hầu hạ, ngược lại còn nấu sẵn đồ ăn để nàng khỏi nhọc lòng. Chua là vì, hắn tốt với nàng như vậy, thế nhưng… lại chẳng nguyện ý chạm vào nàng, chẳng muốn cùng nàng viên phòng.
Mang theo bao nỗi nghĩ suy rối ren, Đào Hoa ăn hết nửa củ khoai, rồi đem ga giường dính nguyệt sự cho vào thúng, định ra sông giặt giũ. Nhà có ống dẫn nước nhưng chậu thì nhỏ, không tiện giặt chăn màn.
Lúc nàng tới nơi thì bên sông đã đông người, không còn chỗ tốt. Đang loay hoay tìm xuống hạ lưu, chợt nghe có tiếng gọi quen thuộc:
“Đào Hoa, bên này! Ta còn chừa cho ngươi một chỗ, mau tới đi!”
Là Tôn Tiểu Lan.
Đào Hoa nghe xong thì vui vẻ chạy lại. Nàng vừa cúi đầu vò giặt, thì Tiểu Lan đã tinh mắt nhìn thấy dấu vết đỏ trên vải. Nàng nheo mắt cười tủm tỉm trêu chọc:
“Thế nào? Tối qua có mệt không?”
Đào Hoa vừa nghe, mặt lập tức đỏ lựng, cả tay cũng cứng đờ.
Tôn Tiểu Lan thấy thế thì sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Hắn quá thô lỗ khiến ngươi khó chịu sao?”
“Không có…” – Đào Hoa ấp úng, giọng như muỗi kêu – “Hắn… hắn căn bản không muốn chạm vào ta…”
“Cái gì?” – Tôn Tiểu Lan suýt c.ắ.n trúng lưỡi – “Ngươi xinh thế, da dẻ lại nõn nà mềm mại, sao hắn lại không muốn chạm vào ngươi? Chẳng lẽ là do thân thể hắn có vấn đề?”
“Không phải… là ta đang tới nguyệt sự…” – Đào Hoa c.ắ.n môi, nói lí nhí – “Hắn nhìn thấy ta chảy máu, là hắn nhắc ta đi xử lý… Tối hôm qua, thấy hắn không động tĩnh gì, ta liền chủ động… nhưng hắn lại kéo tay ta ra, nói để sau hãy nói…”
Tới đây, vành mắt nàng đã đỏ hoe, hạ giọng hỏi: “Tiểu Lan, ngươi nói xem… có phải hắn ghét bỏ ta hay không?”
Tôn Tiểu Lan suýt ngửa cổ cười ngặt nghẽo: “Trời ơi! Ngốc tử, còn không rõ sao? Người ta là đau lòng cho ngươi!”
Đào Hoa còn chưa hiểu, nàng lại ngượng ngùng cúi đầu: “Nhưng… ta tưởng…”
“Thôi thôi, may mà ngươi gặp ta!” – Tiểu Lan dậm chân – “Cái chuyện kia làm lúc đang hành nguyệt sự là chuyện tối kỵ, nam nhân hiểu chuyện đều tránh. Hắn không phải không muốn, mà là biết đau lòng ngươi. Đào Hoa à, ngươi đúng là bị dọa rồi!”
Nghe đến đây, trong lòng Đào Hoa bỗng nhẹ bẫng, khóe môi cũng nhoẻn lên cười: “Sáng nay hắn còn nấu khoai để phần ta…”
Nàng còn chưa nói xong, đã có một giọng chua ngoa chen ngang:
“Ơ kìa, mới sáng sớm mà đã có người khoe phụ quân rồi! Ta cứ tưởng là ai, hóa ra lại là Đào Hoa đây…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngẩng đầu nhìn, là Vương bà tử—chính ả năm đó đã tung tin hãm hại nàng ở bờ sông, bôi nhọ danh tiết nàng.
Đào Hoa nhíu mày, tức giận: “Ta nói chuyện với tỷ muội của ta, liên quan gì tới ngươi? Ngươi có tai ch.ó mới nghe lén rồi còn la lối om sòm!”
Vương bà tử cười hô hố, lớn giọng gọi cả bến sông:
“Mọi người mau nhìn xem! Đào Hoa giờ có phu quân rồi là bắt đầu lớn giọng, sáng ra đã oang oang chuyện chăn gối. Chậc chậc, đúng là sợ người ta không biết đêm qua nàng làm cái gì!”
Mấy phụ nhân bên cạnh cũng hùa theo giễu cợt: “Trẻ ranh mà cũng dạn mồm quá ha!”
Vương bà tử càng nói càng quá:
“Hai hôm trước thì bị người ta bắt gặp ở bờ sông, hôm qua đã leo lên giường nam nhân. Hừ, ta nói này—loại người như nàng thân thể sớm không còn sạch sẽ gì, chỉ có gã thô phu nhà quê như Tần Phong mới rước về thôi!”
Đào Hoa nắm chặt tay, cơn giận xông lên tận óc. Nếu là trước kia, nàng đã bị dọa tới nín thở, không dám hé môi. Nhưng giờ nàng đã là thê tử của người ta, là nữ chủ nhân của nhà Tần gia, lại còn bị người ta ép tới nước này…
Nàng buông thau xuống, cao giọng đáp trả:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Ngươi nói ta không sạch? Vậy để ta cho mọi người xem cái này!”
Nói rồi nàng giơ lên tấm vải trải giường dính vết đỏ còn chưa khô.
“Đây là huyết của ta! Ngươi nói thân thể ta không sạch, vậy cái này giải thích thế nào?”
Một câu vang dội như sấm, khiến cả bến sông im phăng phắc. Những ánh mắt nghi hoặc bắt đầu nhìn về phía Vương bà tử.
Đào Hoa không dừng lại:
“Ngươi tưởng ta không biết ngươi ôm mối hận với ta à? Năm đó là ta tình cờ nhìn thấy nữ nhi ngươi định bỏ trốn với gã hàng rong kia. Ta chẳng hề mở miệng nói nửa lời, là gã kia miệng rộng tự phao ra, khiến nữ nhi ngươi bị người ta từ hôn, phải gả cho lão già què kia. Ngươi không đi trách gã đó, cứ nhằm vào ta, ngươi đúng là thâm độc vô cùng!”
Lời vừa dứt, những người xung quanh bắt đầu xì xào:
“Thì ra là vậy…”
“nữ nhi bà ta năm đó đúng là bị người ta từ hôn vì bê bối với kẻ hàng rong…”
“Chả trách bà ta cứ nhằm vào Đào Hoa mãi…”
Vương bà tử bị vạch mặt, tức giận gân xanh nổi đầy cổ, chỉ tay run rẩy không nói được gì.
Đào Hoa nhấc cằm, mắt lạnh quét qua:
“Ta là nương tử của Tần Phong, không phải hạng người dễ bắt nạt. Từ nay về sau, nếu còn dám bôi nhọ ta nửa câu, đừng trách ta không khách sáo!”