Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 77: Nương tử, nhất định phải đáp lời ta.



“Nhưng đến bao giờ mới gom đủ bạc đây?”

Tôn Tiểu Lan có chút sốt ruột thay cho tỷ muội:

“Ngươi tính khai khẩn, mà Tết vừa qua thì mùa xuân cũng sắp tới rồi.

Nếu tới lúc gieo giống mà vẫn chưa có đất, vậy chẳng phải đến gạo ăn cũng phải đi mua hay sao?”

Đào Hoa cười tủm tỉm, chẳng chút lo lắng:

“Biết đâu ta lại gặp may thì sao, lúc khai khẩn đất còn đào được nhân sâm nữa ấy chứ.”

Tôn Tiểu Lan bật cười, trêu nàng:

“Ngươi đúng là biết mơ mộng!

Sao không mơ luôn đào được vàng trong đất cho rồi?”

“Chà, đúng rồi! Mơ nhân sâm làm gì, đáng lẽ phải mơ ra vàng mới phải!”

Hai người vừa đùa vừa làm, chẳng mấy chốc đã dọn được một mâm cơm tươm tất.

Ăn xong bữa trưa, Chu thị cùng phu thê Tôn Tiểu Lan cũng cáo từ về nhà. phu thê hai người Tần Phong – Đào Hoa lại tiếp tục ra sau vườn khai hoang.

Khoảnh đất ấy vốn để làm vườn rau, không cần quá rộng. Trước đó Tần Phong đã cày xới một lần, nay chỉ cần đảo lại một lượt nữa là xong.

Xong việc, trời vẫn còn sớm, Đào Hoa bèn hỏi:

“Phu quân, kế tiếp chúng ta làm gì nữa?”

Tần Phong nghĩ một hồi, rồi đáp:

“Vào núi chặt cây thôi, ta định chặt vài cây thủy sam to đem về làm xà nhà.

Mùa này đông sang, cây rụng hết lá, dễ nhìn, dễ chặt hơn.”

“Vâng, ta nghe theo chàng.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi.” Tần Phong nói, một tay vác cuốc, một tay nắm lấy tay tiểu nương tử kéo về nhà, “Thực ra ta đã chọn được cây rồi, lần này chỉ cần đến chặt thôi.”

“Xa lắm không?” Đào Hoa ngẩng đầu hỏi, “Thiếp đi cùng chàng có được không?”

Tần Phong cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc:

“Dĩ nhiên là đi cùng rồi, để nàng ở nhà một mình ta sao yên tâm được?”

Hai người thu xếp đôi chút, rồi cùng vào núi.

Tần Phong vốn quen thuộc với núi rừng nơi đây, chẳng mấy chốc đã đưa Đào Hoa tới đúng chỗ mình đ.á.n.h dấu từ trước.

Đào Hoa ngó quanh, quả nhiên cây thủy sam nơi đây cao lớn thẳng tắp, vỏ ngoài xanh sẫm, gỗ hẳn rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng dù chẳng hiểu mấy, vẫn chạy lại ôm lấy một thân cây thật to rồi nói:

“Phu quân, cây này đi, vừa thẳng vừa chắc.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tần Phong bật cười lắc đầu:

“Không được, cây này lớn quá, dùng làm xà nhà sẽ đè sập cả mái mất.”

“Thế cây này thì sao?” Nàng chỉ sang một cây khác nhỏ hơn.

“Cây ấy lại nhỏ quá,” Tần Phong nói, “Ta thấy cây trước mặt nàng kìa, vừa vặn nhất.”

“Vậy lấy cây đó!” Nàng gật đầu, nhanh nhẹn.

“Được. Nàng lui ra xa một chút, coi chừng cây ngã.”

Nói rồi Tần Phong cởi áo khoác, xách rìu đi về phía cây đã chọn.

Đào Hoa biết chặt cây nguy hiểm, liền đứng tránh ra xa, rồi nói vọng:

“Phu quân, nước chúng ta mang theo trên đường uống hết rồi. Thiếp nghe phía kia có tiếng suối, để thiếp đi múc ít nước về cho chàng uống nhé.”

Tần Phong lập tức dừng tay, quay đầu nói:

“Nàng cẩn thận, đừng đi xa quá.”

“Thiếp biết rồi, yên tâm, chỉ quanh đây thôi.”

Dù vậy, Tần Phong vẫn chưa an lòng:

“Vậy thế này, mỗi khi ta chặt ba nhát rìu, ta sẽ gọi nàng một tiếng.

Nàng nhất định phải đáp lại, nếu ta gọi mà không nghe tiếng, ta sẽ lập tức đi tìm.”

Đào Hoa ngoảnh lại mỉm cười rạng rỡ:

“Thiếp biết rồi, phu quân.”

Nói xong, nàng cầm ấm đi về hướng có tiếng nước róc rách.

Quả đúng như lời hứa, cứ mỗi ba nhát rìu, Tần Phong lại cất tiếng gọi nương tử.

Và lần nào cũng nghe tiếng nàng đáp lại, vang lên từ phía suối.

Rất nhanh, Đào Hoa đã múc xong nước, chuẩn bị quay về.

Thế nhưng, đúng lúc nàng xoay người, ánh mắt vô tình quét qua một bụi cỏ rậm rạp gần đó, thì bỗng thấy một tia sáng trắng lóe lên—như có thứ gì vừa di chuyển…