Một tia sáng trắng khẽ lóe lên trong bụi rậm, thu trọn ánh nhìn của Đào Hoa. Nàng mê mẩn nhìn chằm chằm vào đó, đến mức không hề nghe thấy Tần Phong đang cất tiếng gọi mình trong rừng.
Nơi đó, ngoài một bụi dây leo rối rắm xanh um, chẳng còn gì khác đáng chú ý. Lạ là, lúc này đã gần cuối đông, cây cỏ trong núi đều khô rụi, ấy vậy mà bụi dây leo kia lại rậm rạp xanh tươi, thật quá bất thường.
Không hiểu sao, Đào Hoa như bị dẫn dắt bởi một thứ gì đó vô hình, liền rón rén bước đến gần.
Muốn tới được đó, phải băng qua một đoạn khe cạn. May thay, trong lòng khe có những tảng đá to nổi trên mặt nước, nàng chỉ cần bước nhẹ là có thể qua mà không ướt chân.
Mắt không rời khỏi tia sáng kia, Đào Hoa bước tới mà quên cả tiếng gọi của Tần Phong.
…
Phía trong rừng, Tần Phong gọi mấy lượt chẳng thấy nương tử đáp lời, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Không ổn rồi.”
Hắn dừng ngay tay, vác rìu lao thẳng về hướng Đào Hoa vừa rẽ đi.
Tới nơi, hắn thấy nương tử đang cúi người chăm chú nhìn gì đó trong bụi dây leo. Nghe tiếng hắn bất ngờ vang lên sau lưng, nàng giật b.ắ.n người:
“Phu quân! Sao chàng lại tới đây?”
Tần Phong nhíu mày bước tới:
“Ta gọi nàng mấy lượt mà chẳng thấy tiếng đáp, cứ tưởng có chuyện gì xảy ra.
Nàng đi đâu vậy? Sao không chịu hồi âm?”
Đào Hoa ngẩn ngơ:
“Chàng gọi thiếp sao? Thiếp không nghe thấy gì cả. Nhưng mà… phu quân mau lại đây xem, ở đây có thứ rất kỳ lạ đó! Trong này hình như có một hồ nước, có cả cá lớn nữa! Tối nay có cá ăn rồi!”
Tần Phong ngạc nhiên:
“Ở đây làm gì có nước? Nàng đừng đùa, làm gì có cá…”
“Thật mà!” Đào Hoa sốt ruột ngoắc tay gọi, “Thiếp tận mắt thấy. Ban đầu thiếp cũng tính quay lại tìm chàng, ai ngờ lại thấy nơi này lóe lên một chút ánh sáng. Thiếp đi tới xem thử, thì ra là ánh phản quang từ vảy cá! Hình như còn có… một hang động!”
Tần Phong biết nương tử không phải người bịa chuyện, lại thêm nàng vốn có vận may đặc biệt, bèn vội vàng bước tới.
Hắn vạch lớp dây leo rậm rạp ra—quả nhiên, sau lớp cây là một hồ nước nhỏ, trong veo lấp loáng, bên trong là năm sáu con cá lớn to bằng bắp tay, nằm vỗ về gần mép nước, như thể bị mắc cạn.
“Quả nhiên là có cá.” Tần Phong bật cười, nhìn nương tử đầy sủng nịnh, “Nương tử, lần này lại nhờ phúc khí của nàng rồi.
Nàng đợi ở đây, để ta vào rừng lấy giỏ tre. Đám cá này dễ bắt lắm.”
Đào Hoa nắm lấy tay áo hắn, hai mắt sáng rỡ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu quân, hay là chúng ta đi vào trong xem thử?
Hạt Dẻ Nhỏ
Chàng có để ý không, nước ở đây rất lạ.
Bên ngoài suối băng giá lạnh buốt, vậy mà nước trong này lại ấm, như thể có lửa bên dưới vậy.”
Tần Phong đưa tay chạm thử, quả đúng là ấm áp khác thường.
Đào Hoa tiếp lời, giọng đầy hứng khởi:
“Chàng còn nhớ không?
Con suối chúng ta vẫn giặt đồ cũng ấm như thế. Lão nhân trong thôn bảo núi này có suối nóng, chỉ là chưa ai tìm được mạch.
Biết đâu hôm nay, chính ta với chàng lại may mắn mà gặp được…”
Tần Phong thấy tiểu nương tử tràn đầy kỳ vọng, liền gật đầu:
“Được. Ta đi trước, nàng theo sát sau, nắm lấy áo ta, đừng để lạc.”
Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người cúi người luồn qua lớp dây leo, tiến vào trong.
Lối đi là một hang động nhỏ thấp, chưa tới đầu người, phải khom người mới đi được. phu thê hai người dắt díu nhau đi khoảng hai chục bước thì ánh sáng dần hiện ra.
Đào Hoa mừng rỡ kéo tay áo Tần Phong:
“Phu quân! Có ánh sáng! May quá, nếu đi thêm chút nữa mà vẫn tối đen thì thiếp đã tính quay ra rồi.
May mắn thật đấy!”
Tần Phong bật cười, nắm lấy tay nàng:
“Cẩn thận dưới chân.”
Càng đi vào sâu, đường càng rộng rãi và bằng phẳng hơn, không cần khom người nữa.
Đi thêm mười bước, trước mắt bỗng mở ra một khoảng không rộng lớn, sương khói lượn lờ, mờ mịt hơi nước.
Đào Hoa kinh hỉ thốt lên:
“Phu quân, chàng xem! Đúng là suối nóng rồi!”