Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 80: “Làm sao vậy? Nàng không thích sao?”



Đào Hoa từ trước đến giờ vốn rất sợ bị chọc ghẹo nơi lỗ tai, nay bị Tần Phong khẽ nói bên tai như thế, cả người mềm nhũn tựa nước, đôi chân gần như chẳng đứng vững nổi.

Giọng nàng cũng trở nên mềm mại vô cùng:

“phu quân… chàng… chàng thật hư quá…”

Tần Phong cúi đầu, áp môi nhẹ c.ắ.n bên cổ nàng một cái, giọng nói khàn khàn mang theo nhiệt khí:

“Ta làm sao hư? Chỗ nào không tốt?”

Đào Hoa quay đầu nhìn sang, trong mắt phủ đầy mị ý, ánh nhìn như nước mùa xuân lay động:

“Chàng rõ ràng biết rõ còn hỏi, lại còn cố ý nói lời khiến thiếp thẹn…”

Vừa quay đầu, nàng đã bị Tần Phong bịt môi bằng một nụ hôn nóng bỏng.

Đôi môi nàng như cánh hoa đào mềm mại, bị hắn mút nhẹ, l.i.ế.m khẽ, từ từ nếm lấy như trân bảo hiếm có.

Hai tay hắn cũng chẳng rảnh rỗi, thuần thục tháo bỏ từng lớp xiêm y trên người nàng, chẳng mấy chốc áo ngoài đã trượt xuống khỏi vai, lỏng lẻo treo bên khuỷu tay.

Trong suối nóng, hơi nước lượn lờ như sương khói khiến làn da nàng càng thêm mềm mại như tơ.

Dù chỉ còn nội y mong manh, dây lụa mảnh vắt trên vai, nhưng nàng chẳng hề cảm thấy lạnh, chỉ thấy toàn thân nóng bừng, hít thở không thông, tựa như bị hắn ôm vào lòng liền hóa thành vũng nước.

“Ưm… phu quân… chàng đừng trêu thiếp nữa…”

Đào Hoa khẽ rên, tiếng nói vụn vỡ như cánh bướm đập cánh, khiến lòng người ngứa ngáy.

Tần Phong rốt cuộc cũng thu tay lại, ánh mắt quét qua làn da trắng như tuyết, khẽ chau mày như không vừa ý lớp vải mỏng che trước mắt.

Hắn nghiêng đầu, dùng răng nhẹ c.ắ.n một cái—vật cản kia lập tức trượt xuống nước.

Tần Phong nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nương tử, bước vào suối.

Nước suối chỉ ngập đến ngang bụng hắn, độ sâu vừa vặn.

Đào Hoa dựa vào n.g.ự.c hắn, mặt đỏ như lửa, khẽ nói:

“phu quân… để thiếp tự tắm là được, chàng mau thả thiếp xuống đi…”

Tần Phong khàn giọng “ừ” một tiếng.

Sau khi lưu luyến chạm qua vài nơi mềm mại, hắn mới nhẹ nhàng buông nàng xuống.

“Nàng kêu ta thả, mà lại đứng chẳng nổi, còn không phải do ta sao?”

Đào Hoa ngồi phịch xuống, giận dỗi trừng hắn:

“Chàng… chàng còn biết hỏi!

Có chỗ nào nông hơn không, thiếp ngồi xuống một chút.”

Tần Phong cũng lười tìm:

“Không có, chỗ nào cũng như nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thôi, để ta ôm nàng tắm vậy.”

Hắn nói xong thì lại gần thêm, hai người lập tức lại quấn quýt chẳng rời.

Sau đó, hắn còn giúp nàng lau lưng, gội đầu, từng động tác đều dịu dàng, cẩn thận, như thể nâng niu trân bảo.

Lần tắm ấy không biết kéo dài bao lâu, chỉ biết đến khi rời khỏi suối, Đào Hoa đã mệt tới mức chẳng còn bước nổi, phải để Tần Phong cõng xuống núi.

 

Trên đường về, Tần Phong vừa đi vừa hỏi:

“Thế nào, tắm suối nóng có thoải mái không?”

Hạt Dẻ Nhỏ

Đào Hoa gục đầu lên lưng hắn, lười nhác “ừm ừm” vài tiếng, giọng khàn khàn đáp:

“Thoải mái… thoải mái cực kỳ…”

Tần Phong “ừ” nhẹ:

“Ta cũng cảm nhận được.

Lúc trong suối, tiếng nàng nói nghe còn ngọt hơn mọi ngày…

Hay là, lần sau lại đến?”

Đào Hoa vừa nghe, mới đầu còn ngẩn ra, rồi bừng tỉnh ý nghĩa câu nói, liền giơ tay đập nhẹ vào lưng hắn:

“Chàng lại thế rồi!

Thiếp đang nói đến tắm nước nóng, sao chàng lại nghĩ sang chuyện kia?

Hơn nữa, đó là suối nóng, đâu phải nước tiên gì… Chàng không biết mệt sao?”

Tần Phong bật cười, giọng khàn khàn đầy ám muội:

“Ta không mệt.

Sao thế? Nàng… không thích sao?”

Đào Hoa im lặng hồi lâu, rồi nhỏ giọng thì thầm:

“Thích…

Nhưng lần sau… chàng phải cõng thiếp xuống núi nữa, không thì thiếp không đi đâu.”

Tần Phong nhẹ nhàng siết tay, cõng nàng vững vàng như đang nâng một báu vật:

“Còn cần nàng nói sao?

Nàng đã nhọc công chịu khổ với ta, sao có thể để nàng đi bộ?

Mà nơi này do nàng phát hiện, quả là kỳ duyên.

Nàng đúng là… tiểu bảo vật của ta.”