Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 81: “Tâm ta… như được nàng lấp đầy rồi.”



Tần Phong cõng tiểu nương tử về đến nhà thì nàng đã ngủ say bên lưng hắn tự bao giờ.

Nhớ lại mấy lần trong suối nóng khi nãy có phần quá mức, hắn không khỏi thầm áy náy, liền nhẹ tay nhẹ chân đặt nàng lên giường.

Nhìn nàng nằm ngoan ngoãn, mặc hắn xoay trở thế nào cũng chẳng động đậy, Tần Phong liền cúi đầu, khẽ hôn lên má nàng một cái.

Ngón tay vuốt ve gò má mềm mại như trứng gà bóc, hắn khẽ thở dài, giọng nói nhẹ như gió:

“Sao lại mềm yếu thế này…”

Không chỉ là nằm trên lưng có thể ngủ say như vậy, mà thân thể nàng cũng in lại không ít dấu vết, như thể chỉ cần đụng nhẹ là tan.

Nghĩ vậy, khóe môi hắn không khỏi cong lên:

“Về sau phải bồi bổ cho nàng thật tốt mới được.”

Lại cúi đầu nhìn thêm một lát, hắn mới vươn tay tháo giày cho nàng.

Lúc muốn cởi áo ngoài, Tần Phong bỗng phát hiện trong tay nàng nắm chặt cái gì đó.

Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, thì thấy bên trong là hai viên đá — một viên trắng, một viên xanh — không biết nàng nhặt được lúc nào.

Dù chỉ là hai viên đá bình thường, hắn vẫn cẩn thận đặt lên bàn đầu giường.

Trời hãy còn chưa tối, Tần Phong đắp chăn cho Đào Hoa xong thì đi ra ngoài lo cơm nước.

Đến khi dọn xong bữa, hắn mới quay vào đ.á.n.h thức nàng dậy.

Đào Hoa mơ màng hé mắt, thấy hắn đang cúi đầu nhìn mình, liền duỗi tay ôm lấy cổ hắn:

“Ưm… phu quân, chàng còn chưa xong sao?

Thiếp mỏi chân lắm rồi, đứng cũng không nổi nữa…”

Tần Phong bật cười, giơ tay chọt nhẹ vào chóp mũi nàng:

“Nàng còn tưởng mình đang ngâm mình trong suối sao?”

Nghe vậy, Đào Hoa lập tức hoàn hồn, đảo mắt nhìn quanh, lúc này mới nhận ra đã về tới nhà:

“A! Chúng ta về rồi sao? Thiếp ngủ quên à?”

“Ừ,” – Tần Phong dịu giọng, đưa áo khoác cho nàng –

“Hôm nay nàng cực rồi, dậy ăn chút gì đã.”

Đào Hoa nhìn nam nhân trước mắt, đôi mắt rưng rưng đầy ý tình:

“phu quân… vì sao chàng lại đối với thiếp tốt như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiếp chẳng thấy mệt chút nào đâu…”

Nàng vừa dứt lời, đã định xuống giường.

Ai ngờ chân vừa chạm đất, cả người liền mềm nhũn.

Hạt Dẻ Nhỏ

Nàng c.ắ.n môi, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn:

“Không có sức… chân nhẹ bẫng…”

Tần Phong cúi đầu liếc nhìn, trong mắt hiện lên tia cưng chiều.

Ngay sau đó, trước khi Đào Hoa kịp phản ứng, cả người nàng đã bị hắn bế bổng.

“Á! phu quân! Chàng hù thiếp rồi đó!”

“Gan nhỏ thế này à? Vậy thì ôm ta chặt vào.”

“Ồ…” – Đào Hoa cười khúc khích, tựa đầu vào vai hắn –

“Thiếp thật lòng rất thích chàng đấy, phu quân…”

Tần Phong cúi đầu nhìn nàng:

“Là thích ta, hay thích được ta ôm?”

Đào Hoa mặt đỏ ửng, nghiêng người hôn lên môi hắn một cái, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng:

“Cả hai đều thích…

Chỉ cần là phu quân, điều gì thiếp cũng thích…”

Lòng Tần Phong ấm lên từng chút một.

Hắn vốn là nam tử thô mộc chưa từng trải qua tình cảm, hai mươi mấy năm chẳng biết thế nào là yêu chiều nữ nhân, nhưng với Đào Hoa, mọi điều hắn đều nguyện học.

Hắn vui vì được đối xử tốt với nàng, vui vì mỗi ngày được thấy nàng cười nói, nhất là mỗi khi nàng đỏ mặt nép trong lòng hắn, hắn đều cảm thấy lòng mình… như được nàng lấp đầy.

Tối đó, hắn lại học thêm được cách đút cơm, rót nước, còn thay nàng gỡ tóc, cởi y phục.

Tuy tất thảy đều do hắn một mình làm, nhưng trong lòng lại ngập tràn hoan hỉ.

Mà khoảnh khắc được ôm lấy tiểu nương tử mềm mại thơm ngát nằm bên, hắn càng cảm thấy…

Đây chính là nhà, là hạnh phúc mà cả đời hắn tìm kiếm.