Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 84: Phu quân, chàng gấp gáp quá rồi đó.



“Ngọn đèn vừa tắt, trong phòng tối om như hũ nút, chẳng thấy được chi cả, chẳng phải chỉ còn biết ôm nhau mà thủ thỉ sao? Chẳng lẽ lại ngồi đó mắt trừng mắt mãi?” – Tỷ muội thân thiết là Tôn Tiểu Lan vừa nói vừa nghiêng người, khẽ chạm nhẹ vào tay Đào Hoa, cười hí hửng.

“Ta thấy hai người các ngươi cũng vậy thôi. Nói thiệt nghe, giường nhà các ngươi cũng nên thay rồi, giường gì mà bé tẹo, chẳng đủ chỗ để xoay người, nằm lâu thì kẽo kẹt phát chán, chẳng thú vị gì cả.”

Đào Hoa nghe vậy liền thẹn đến đỏ cả mặt, tay suýt che không kịp mặt: “ ngươi ấy à, sao chuyện gì ngươi cũng nói ra được vậy!”

“Thì vì chúng ta thân nhau mà, đúng không?” Tôn Tiểu Lan cười hì hì, rồi hạ giọng nói: “À phải rồi, lần trước ngươi chẳng nói đang định tích bạc xây nhà mới đó sao? Ngươi có muốn làm chút việc vặt kiếm thêm đồng lẻ không?”

“Làm gì thế ?” – Đào Hoa hơi tò mò hỏi.

“Tam tỷ của ta tìm giúp đó,” Tôn Tiểu Lan vừa nói vừa giải thích, “Tỷ phu của ta ở trấn bên có một vườn trà rất lớn, đầu xuân mỗi năm đều cần nhiều người đến hái trà. Họ trả công theo số lượng hái được, đoạn đầu hái đọt trà non thì trả theo lạng, càng về sau lá to hơn thì trả theo cân.

Mấy đọt non khó hái nên tiền công khá cao, người nhanh tay một ngày cũng kiếm được không ít bạc. Ban đầu ta cũng định đi đó, nhưng giờ m.a.n.g t.h.a.i rồi nên thôi. Nếu ngươi rảnh thì ta nói Tam tỷ giữ chỗ cho ngươi.”

Đào Hoa nghe xong cũng động tâm, nhưng vẫn đắn đo: “Nhưng nhà tỷ phu xa lắm, nếu đi thì chẳng phải phải ở lại đó luôn sao?”

“Đúng rồi, có thể ở nhà Tam tỷ của ta, ta sẽ dặn nàng trước. Nhưng ngươi cũng phải hỏi ý phu quân nhà ngươi một tiếng, dù sao cũng là đi xa, không phải chuyện một ngày nửa buổi.”

Đào Hoa gật đầu: “ta hiểu ý ngươi. Nhưng mà… chắc chắn Tần Phong sẽ không đồng ý. Trước đây ta cũng từng nói muốn kiếm chút bạc phụ giúp chàng, nhưng chàng không cho, bảo việc kiếm bạc là chuyện của nam nhân, muội chỉ cần khỏe mạnh là được. Nếu ở gần thì còn dễ bề nói chuyện, chứ xa thế này, ta cũng không muốn phiền nhà ngươi.”

“Vậy thì thôi vậy,” – Tôn Tiểu Lan thở nhẹ, “Lát nữa ta báo lại với Tam tỷ. Thế còn phu quân ngươi định tính sao? Chàng vẫn vào núi săn b.ắ.n hả? Nhưng không phải mỗi lần vào núi đều có thu hoạch đâu.”

“Chàng ấy rất siêng năng, mỗi lần đi đều mang gì đó về, chỉ là phải vất vả hơn, lần nào cũng vào tận rừng sâu. Hôm nay cũng vậy, giờ đang chuẩn bị đó.”

“Gì cơ? Chính Nguyệt còn chưa qua mà đã vào núi rồi sao!”

“Chăm chỉ chút cũng chẳng sao.” – Đào Hoa cười nói.

Đúng lúc ấy, giọng trầm ổn của Tần Phong từ sân vọng lại: “Đào Hoa, ta vào núi đây, trước khi trời tối sẽ về.”

“Vâng!” – Đào Hoa đáp lời, rồi quay sang nói với Tiểu Lan, “ngươi chờ ta một lát, ta ra tiễn chàng.”

Nói xong, nàng chạy ra sân, lúc này Tần Phong đã chuẩn bị xong, bước lên vài bước rồi khẽ xoa đầu nương tử.

“Để tiểu lan ở lại ăn cơm trưa nhé. Có nàng ấy trò chuyện cùng nàng, ta cũng yên tâm hơn. Lát nàng ấy về rồi thì nhớ đóng cửa cẩn thận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chàng mang theo cơm chưa?”

“Ừm, yên tâm, ta không để mình đói đâu. Vào đi thôi.”

Đào Hoa gật đầu, lưu luyến nhìn theo bóng dáng trượng phu khuất dần, rồi mới quay người trở lại nhà.

 

Buổi chiều, Tôn Tiểu Lan mới rời đi.

Thế nhưng mặt trời đã gần lặn mà Tần Phong vẫn chưa về, trong lòng Đào Hoa bắt đầu thấp thỏm không yên. Cơm nước đã dọn sẵn, nàng hết đứng lại ngồi, không ngừng ngóng ra cổng.

Mãi cho đến khi bóng tối bao trùm khắp núi rừng, cuối cùng bóng dáng quen thuộc mới hiện lên nơi đầu ngõ.

Thấy Tần Phong về, Đào Hoa chẳng kìm được liền chạy ào ra cổng.

“Phu quân!” – Dù chỉ mới xa nhau nửa ngày, nhưng trong lòng nàng đã nhớ chàng da diết!

Nàng chạy đến, nhào ngay vào lòng nam nhân, vùi mặt vào n.g.ự.c chàng mà cằn nhằn:

“Sao giờ chàng mới về vậy? Trời sắp tối mịt rồi đó.”

Tần Phong cúi đầu nhìn tiểu nương tử nhiệt tình như lửa, khẽ cong môi cười nhẹ.

“Sao vậy? Nhớ ta lắm hả?”

Đào Hoa còn chưa kịp đáp, đã cảm thấy nơi n.g.ự.c bị vuốt nhẹ một cái.

Mà đâu chỉ một lần, lần hai cũng liền sau đó…

Đôi chân nàng khẽ run, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Phu quân, chàng… chàng gấp gáp quá rồi… sao lại… ngay trước cổng thế này…”

 

Hạt Dẻ Nhỏ