Đào Hoa vừa mới bò lên giường, còn định lách vào bên trong như thường lệ, thì thắt lưng đã bị một đôi tay nóng như lửa của Tần Phong giữ lại.
“Muốn đi đâu hửm?” – Giọng nam nhân trầm thấp, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị kéo ngồi lên người chàng. Nàng theo bản năng lắc lư một cái, rồi ngón tay thon dài đưa lên xoa xoa gương mặt tuấn tú của phu quân.
“Thiếp còn có thể đi đâu nữa?” – Nàng cười khẽ, ánh mắt mị mị.
Tần Phong khẽ nhíu mày, trong ánh mắt có tia nghiêm túc: “Không được đi đâu hết. Lúc nãy chính miệng nàng nói sẽ ôm ta vào lòng cơ mà.”
Đào Hoa liếc nhìn phu quân, giọng mang theo ý trêu chọc:
“Vậy chàng tự làm đi, thân hình cao to thế này, còn tưởng mình là tiểu bạch thỏ chắc?”
“Được lắm, Đào Hoa!” – Tần Phong giả vờ nghiến răng, “Dám lừa ta à? Để xem ta thu thập nàng ra sao!”
Đào Hoa nở nụ cười khúc khích: “Thiếp chẳng sợ đâu. Thiếp biết rõ chàng…”
Chữ “biết rõ” còn chưa kịp nói xong, nàng bỗng bật ra một tiếng khẽ thốt.
Nàng vốn định cúi đầu xuống nhìn, nhưng vừa mới động, cả người đã run lên, cổ trắng nõn ngửa ra đầy yếu ớt.
Là Tần Phong cúi đầu, hôn lên nơi mềm mại của nàng.
“Phu quân, chàng… chàng thật chẳng biết xấu hổ gì cả…”
Nhưng Tần Phong lúc ấy căn bản chẳng còn tâm trí đâu mà nghe nàng oán thán. Tay không rảnh, miệng cũng chẳng rảnh, lòng càng rạo rực.
Một tay khác của chàng xiết chặt vòng eo nàng, nâng nhẹ cơ thể nàng lên, khiến nàng chỉ có thể thuận theo lực đạo ấy mà ưỡn người đón lấy.
Giọng Đào Hoa run rẩy: “Phu quân… không thể tiếp tục được nữa…”
“Không được chỗ nào?” – Giọng chàng đã khàn khàn.
“Chàng… chàng dám!?” – Đào Hoa bỗng hoảng hốt, vội đẩy mạnh Tần Phong ra, giọng có phần gấp gáp: “Thiếp… đến kỳ rồi!”
Tần Phong cau mày nhìn xuống, quả nhiên là vậy.
Đào Hoa lập tức chui khỏi chăn, hai má đỏ bừng, vội nói: “Thiếp… thiếp đi xử lý một chút.”
“Không cần!” – Tần Phong lập tức giữ nàng lại, bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng – “Ngoan, nằm trong chăn sưởi ấm đi, ngoài trời lạnh, để ta lo.”
“Nhưng mà… sẽ làm bẩn nệm giường…”
“Không sao!” – Tần Phong dứt khoát mở rương, lôi ra một chiếc áo cũ màu sẫm.
Chàng trải áo xuống giường, lại bế tiểu nương tử trở lại – “Màu đen, không nhìn thấy gì, vải lại dày, hút nước tốt.”
“Nhưng… đây là áo của chàng mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không sao cả, mai nàng sửa lại làm tấm lót. Sau này cứ để dành cho nàng dùng những ngày thế này.” – Chàng nói xong, lại dịu giọng – “Được rồi, đừng nói nữa. Dụng cụ của nàng để đâu? Trong tủ à?”
“Vâng…” – Đào Hoa gật đầu, trong lòng mềm nhũn như nước, nắm lấy tay Tần Phong không nỡ buông – “Ở góc trong cùng.”
Tần Phong thuận theo, tay kia mở tủ tìm đồ.
Chẳng mấy chốc, chàng đã bưng một chậu nước ấm, sắp xếp thỏa đáng, cẩn thận chuẩn bị đồ cần thiết.
Trong lúc chàng loay hoay, Đào Hoa ngồi trên giường, ánh mắt cứ lén nhìn về phía phu quân, mặt đỏ hồng như hoa đào tháng Ba.
Đợi đến lúc chàng quay lại, ánh mắt chợt bắt gặp nàng đang nhìn mình, lập tức nhướng mày cười mỉm:
“Sao thế? Bình thường không cho ta nhìn, nay lại ngắm không chớp mắt là sao?”
Bị bắt quả tang, Đào Hoa đỏ mặt quay đi, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến chưa rời chỗ kia.
“Thật ra…” – Nàng khẽ nói – “Lúc nãy cũng tốt lắm… thiếp cũng đoán hai hôm nay chắc sẽ tới kỳ, không ngờ lại đến đúng lúc này…”
Nàng liếc nhìn nam nhân, thấp giọng nói: “Phu quân… chàng có thấy… khó chịu không? Hay là… thiếp giúp chàng?”
Tần Phong nhướng mày, khẽ cười: “Là ai dạy nàng nói mấy lời này? Lại là bằng hữu kia dạy phải không?”
Đào Hoa khẽ gật đầu, đôi má ửng đỏ: “Dù sao cũng dọn dẹp xong rồi… nếu chàng muốn, thì… lên giường đi.”
Tần Phong khẽ “ừm” một tiếng, nằm xuống bên nàng, kéo chăn phủ lên.
Đào Hoa đưa tay chọc chọc cơ bắp trên người chàng, nhỏ giọng hỏi:
“Chàng không muốn sao?”
Tần Phong nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán nàng: “Ngủ đi, đâu phải không có là không sống nổi.”
“Vậy thật sự chàng không thấy… khó chịu à?”
“Không có gì to tát.”
“Thế thì… thôi ngủ nhé?”
“Ừ.”
Nhưng chỉ một lát sau, Tần Phong lại bất ngờ lật người, chống tay lên hai bên người nàng, cúi đầu hôn xuống môi nàng, hơi thở nóng rực:
“Hay là… cứ thử xem sao?”
Hạt Dẻ Nhỏ