Đào Hoa cảm thấy… thật sự mỏi mệt.
Mỏi mệt thì cũng đành, nhưng quan trọng là vị phu quân của nàng lại còn cho rằng nàng yếu ớt, làm việc gì cũng chậm chạp không có lực đạo.
Đến cuối cùng, nàng bèn nghiêng người quay lưng lại với Tần Phong, giọng mang theo oán thán:
“Thiếp hối hận vì đã đồng ý với chàng rồi… lần sau chàng cứ tự mình làm đi, thiếp cảm thấy nằm yên bất động vẫn là tốt nhất…”
Tần Phong thở ra một hơi dài, vươn tay vòng ra sau lưng nàng, ôm chặt lấy tiểu nương tử:
“Ừ, vi phu cũng thấy thế… thôi thì để mấy bữa nữa rồi tính.”
Vừa dứt lời, hắn đã áp sát nàng từ phía sau.
Đào Hoa giật mình, khẽ nghiêng mặt sang: “Chàng… sao lại vẫn như vậy? Ban nãy không phải đã…”
“Ừm.” – Tần Phong đáp ngắn gọn, hơi thở phả ra bên cổ nàng nóng rực – “Chỉ nhìn mà không được chạm vào… đương nhiên là càng nhớ nàng hơn rồi.”
Đào Hoa nhíu mày, giọng đã mang theo chút nghẹn ngào: “Chàng… còn muốn tiếp tục nữa sao? Nhưng thiếp thật sự mệt rồi, cũng đã khuya lắm rồi…”
“Yên tâm đi, không bắt nàng làm gì đâu.” – Tần Phong khẽ siết vòng tay, chỉnh lại tư thế – “Để như vậy thôi là được rồi.”
Đào Hoa nằm im như thỏ con bị ôm chặt, không dám nhúc nhích: “Vậy… vậy là như thế này?”
“Ừ, như vậy là được rồi.”
Trong lúc ôm nhau nằm im, Tần Phong cảm thấy thân thể nóng ran, tâm trí cứ như có trăm con khỉ nhảy nhót. Để xua tan cảm giác ấy, hắn đành lảng sang chuyện khác:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Hôm nay nàng lại nói gì với cô nương kia nữa vậy? Lúc ta vừa rời đi còn chưa đi xa, thì nàng đã vội vàng chạy về rồi.”
“Làm gì có chuyện vội vàng?” – Đào Hoa bật cười – “Lúc ấy chẳng phải Tiểu Lan còn đang ở nhà sao? Phu quân biết không, nàng ấy m.a.n.g t.h.a.i rồi đó. Lên chùa dâng hương cầu bình an, tiện thể cũng xin cho chúng ta một lá bùa hộ mệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếp thật lòng mong nàng ấy sinh được một tiểu lang nhi. Mấy chục năm nay, cha nương nàng ấy vẫn mong có cháu đích tôn, nếu lần này thật sự là bé trai, thì đúng là một việc vui lớn.”
Nói đến đây, Đào Hoa cầm lấy bàn tay thô ráp của Tần Phong, nhẹ nhàng áp lên bụng mình:
“Chàng nói xem, khi nào hài tử của chúng ta mới đến đây nhỉ? Lần trước thiếp còn nằm mộng thấy mình mang thai, cứ nghĩ là có rồi… ai ngờ sau đó nguyệt sự lại tới. Tiểu Lan nói rằng, một khi m.a.n.g t.h.a.i thì nguyệt sự sẽ dừng lại, nên xem ra thiếp vẫn chưa có gì rồi.”
Tần Phong chậm rãi vuốt ve nơi bụng phẳng lỳ của nàng, giọng trầm ổn:
“Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên. Tốt nhất là đợi khi nhà mới xây xong rồi hãy có con, như vậy nàng ở cữ cũng sẽ thoải mái hơn. Không thể để nương tử của ta m.a.n.g t.h.a.i mà vẫn phải chịu uất ức trong căn nhà nhỏ tồi tàn này được.”
“Ừm.” – Đào Hoa khẽ gật đầu – “Hiện tại chưa có cũng tốt, thiếp còn có thể giúp chàng lo việc xây nhà. Nếu có hài tử, chỉ e đi lại cũng bất tiện.
Mai là mùng Tám rồi, trên trấn chắc đã có sạp hàng mở lại, cũng vừa khéo đem mấy con trĩ rừng hôm nay bán lấy ít bạc.”
“Trĩ rừng thì thôi, để lại mà ăn. Thân thể nàng cần phải bồi bổ nhiều hơn.” – Tần Phong nói – “Còn tiểu thố mà ta mang về, nàng cứ dưỡng cho tốt. Trên trấn có một tửu lâu thường thu mua thỏ sống, trước kia ta ngại phiền nên chẳng nuôi, giờ có nàng rồi, vừa khéo có thể nuôi thử xem sao.”
“Nhưng chỉ có một con thì không ổn đâu. Lát nữa chàng nhớ bắt thêm mấy con sống về nhé.”
“Được. Ngày mai ta lên núi chặt ít trúc về làm chuồng cho thỏ.”
“Ừ. Hay là chúng ta qua chỗ suối nước nóng xem thử? Biết đâu còn bắt được cá nữa đó.”
Trời càng lúc càng khuya, gió đêm mát rượi, phu thê hai người nằm ôm nhau thủ thỉ tính chuyện tương lai, bàn bạc việc nhà, việc núi rừng, chuồng trại, cá tôm…
Mỗi lời nói, mỗi hơi thở đều ấm áp như ánh đèn trong đêm lạnh. Đào Hoa thấy lòng mình nhẹ tênh, dường như đã nhìn thấy một cuộc sống tương lai thật tươi sáng đang chờ họ phía trước.