Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 95: Phu thê tình thâm, thật khiến người ngưỡng mộ.



Hiệu châu báu kế tiếp cách đó chẳng xa, phu thê hai người tìm tới dễ dàng.

Chưởng quầy nơi này là người hòa nhã, chẳng vì Tần Phong và Đào Hoa ăn mặc mộc mạc mà tỏ vẻ khinh thường. Sau khi nghe rõ ý đồ của họ, lại tỏ ra rất hứng thú, liền mời Tần Phong đem vật ra xem.

Tiệm buôn này buôn bán rất khá, khách khứa ra vào tấp nập, đám tiểu nhị trong tiệm cũng đều vui vẻ lễ phép, nhìn là biết chưởng quầy xử sự có tâm. Tần Phong thấy vậy, trong lòng yên tâm, bèn lấy cả hai viên đá từ trong bọc ra.

Chưởng quầy cầm lấy, đưa lên ánh sáng soi xét kỹ lưỡng, trái nhìn phải ngắm, đoạn khẽ gật đầu:

“Xem chừng là đá tốt, chỉ tiếc kích thước nhỏ quá, khó mà điêu khắc được vật gì tinh xảo. Nếu chư vị muốn bán, giá e không cao lắm.”

Tần Phong khách khí hỏi:

“Không biết chưởng quầy định trả bao nhiêu?”

Chưởng quầy giơ ra năm ngón tay:

“Năm lượng bạc, không thể hơn. Thứ này mua về còn phải mài dũa, gắn khung, nếu trong đá không có vân, ta lỗ vốn mất. Có điều ánh mắt của ta hiếm khi sai lắm. Hai vị nghĩ sao?”

Tần Phong thấy đối phương nói chuyện ngay thẳng, giá lại cao gấp bốn lần kẻ hôm trước, trong lòng thấy thuận. Trước khi quyết định, chàng vẫn không quên quay sang hỏi ý nương tử:

“Nương tử thấy sao?”

Đào Hoa tuy chẳng biết rõ giá cả trong nghề, nhưng chỉ nghe giá thôi cũng biết là hời, bèn gật đầu:

“Thiếp thấy được lắm, nhưng vẫn nghe theo chàng, phu quân quyết thế nào thì theo thế ấy.”

“Được.” Tần Phong gật đầu rồi quay sang nói với chưởng quầy:

“Vậy làm phiền chưởng quầy thu nhận giùm.”

“Ha ha, hay lắm.” Chưởng quầy vừa cười vừa lấy bạc từ trong quầy ra, khen ngợi:

“Phu thê hai người thật có tình, nhìn qua đã thấy ân ái, ắt hẳn ngày thường tình nghĩa sâu đậm.”

Nói đoạn, ông ta đưa ra năm lượng bạc sáng loáng:

“Đây, bạc đủ cả, mời hai vị nhận lấy.”

“Đa tạ.” Tần Phong nhận bạc, Đào Hoa cũng kính cẩn đáp lời.

Giao dịch xong, Tần Phong vẫn chưa vội rời đi, mà kéo Đào Hoa lại quầy trưng bày trâm vòng, muốn nàng chọn một món trang sức.

Từ nhỏ đến lớn, Đào Hoa chưa từng có món đồ nào ra hồn, trâm cài đầu cũng là gỗ mộc đơn sơ. Hôm nay có dịp ghé qua tiệm lớn, Tần Phong muốn mua cho nàng một món.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng Đào Hoa nghe xong liền lắc đầu, vội kéo tay chàng ra ngoài:

“Giờ chưa cần đâu phu quân. Trước hết phải gom tiền xây nhà, nên đem bạc xài vào việc cần thiết.”

Tần Phong đau lòng nhìn nương tử:

“Ta thấy mấy tỷ muội nàng đều có trâm bạc, nàng hẳn cũng ưng lắm?”

Đào Hoa cười thành thật:

“Tất nhiên thiếp cũng thích, nữ nhân ai mà chẳng ưa đẹp. Nhưng thiếp biết lúc nào nên tiêu, lúc nào nên tiết. Đợi khi nhà cửa xây xong, ta có thêm tiền rồi hãy mua. Giờ chàng có lòng là thiếp đã vui rồi, trong lòng thiếp, vậy là đủ.”

Tần Phong gật đầu:

“Được, nghe nương tử.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Hai người tay trong tay, vừa đi vừa nói chuyện, lòng nhẹ nhàng như gió xuân, chẳng mấy chốc đã rảo qua mấy con phố.

Chiều xuống, họ trở về khách điếm nghỉ ngơi. Đợi tới chập tối, cả hai lại ra phố chính, chuẩn bị xem hội đăng.

Đường phố đông đúc, hàng hàng lớp lớp đèn lồng đã được treo lên, đủ hình đủ dạng: đèn thỏ ngọc, đèn hoa sen, đèn cá chép… sáng rực cả phố, trông như ngân hà đổ xuống trần gian.

Dân chúng chen vai thích cánh, Tần Phong chẳng buông tay Đào Hoa lấy một khắc, luôn dắt nàng sát bên mình, sợ nàng lạc giữa biển người.

Đào Hoa ngắm đèn, mắt long lanh như nước:

“Phu quân, chàng nhìn kìa, đèn thỏ bên kia đẹp quá! A, còn cái hình hoa sen kia nữa!”

Tần Phong nhìn theo tay nàng, vừa định mở miệng thì bỗng cảm giác có kẻ đang sờ mó bên hông mình — rõ ràng là đang thò tay vào túi bạc!

Phản xạ cực nhanh, Tần Phong lập tức xoay người chụp lấy cánh tay kia, quát to:

“Dám cả gan trộm tiền hả?”

Chàng ra tay vừa mạnh vừa nhanh, tên trộm đau quá kêu la t.h.ả.m thiết.

Thế nhưng còn chưa kịp trói gọn tên trộm, Tần Phong quay đầu nhìn lại — nương tử không thấy đâu cả!