“Không đâu.” Đào Hoa hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, giọng ngái ngủ: “Thiếp không muốn cùng chàng mò mẫm gì nữa đâu, thiếp muốn ngủ rồi.”
Tần Phong nhướng mày, một tay ôm lấy eo nhỏ, tay kia thì xoa nhẹ bụng nàng, giọng trầm trầm mang theo ý cười:
“Sao thế, nương tử không muốn ư?”
“Còn phải hỏi sao?” Đào Hoa phất tay gạt tay chàng ra, làu bàu: “Yết hầu thiếp tới giờ vẫn còn rát đây này! Đám huynh đệ của chàng nói năng gì thế không biết, chỉ biết tự mình sung sướng mà chẳng nghĩ cho thê tử mình gì cả.”
Tần Phong nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, liền chống tay ngồi dậy, xoay người nhìn nàng, thành khẩn nói:
“Vậy ư? Là ta khiến nàng khó xử rồi… Nàng không thích, lẽ ra ta nên kiêng dè hơn mới phải.”
Thấy phu quân nghiêm mặt, Đào Hoa vội vòng tay ôm lấy cổ chàng kéo lại gần, nhỏ giọng nói:
“Không phải thế đâu, phu quân đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Kỳ thật cũng không có gì khó chịu, dù sao phu thê vốn là chuyện bình thường mà. Có hơi không thoải mái một chút, nhưng vì chàng, thiếp nguyện ý. Huống hồ… chẳng phải chàng cũng khiến thiếp vui vẻ rồi đó sao?”
Lời còn chưa dứt, đôi má nàng đã ửng hồng, xấu hổ vô cùng.
“Được rồi, ngủ sớm một chút, mai còn phải dậy sớm đó.” Nàng dụi vào lòng chàng, thì thầm nhắc nhở, “Mai là rằm tháng Giêng, chưởng quầy khách điếm chẳng phải nói ban ngày có múa lân, ban đêm có hội đăng sao? Nghe nói khách đến tửu lâu cũng đặc biệt đông, chắc chắn thịt heo rừng của chúng ta dễ bán.”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Ừ.” Tần Phong ôm nàng vào lòng, đáp khẽ: “Ngày mai bất kể có bán được ngọc thạch hay không, chúng ta cũng ở lại thêm một đêm.”
“Ơ?” Đào Hoa nhướn mày ngạc nhiên: “Sao lại phải ở lại? Trọ lại một đêm cũng không rẻ. Nếu bán hàng xong sớm thì chi bằng về thôn luôn cho tiết kiệm.”
Tần Phong cúi đầu, cằm chạm nhẹ vào trán nàng:
“Chẳng lẽ nàng không muốn xem hội đăng sao?”
“Chàng… làm sao biết thiếp muốn xem?” Đào Hoa hơi tròn mắt, “Thiếp nhớ đâu có nói với chàng đâu.”
Tần Phong khẽ cười, cánh tay siết nhẹ:
“Ban chiều, lúc chưởng quầy nhắc đến hội đăng, mắt nàng lấp lánh sáng ngời. Ta nhìn là biết nàng muốn đi. Đã là điều nàng muốn, thì đừng vì mấy đồng tiền mà phải ấm ức chính mình.”
Đào Hoa nghe thế, trong lòng mềm nhũn, vui đến rạng rỡ:
“Phu quân đúng là hào phóng với thiếp nhất, cái gì cũng nỡ vì thiếp cả.”
Tần Phong thấy tiểu nương tử phấn khích như tiểu hài tử, không khỏi mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy mới là đạo làm trượng phu chứ.”
Sáng hôm sau.
Cả hai dậy sớm. Tần Phong đ.á.n.h xe, kéo theo con heo rừng tới ngay tửu lâu quen thuộc.
Từ khi đàm phán đến lúc giao hàng và nhận bạc, cả quá trình chưa tới hai khắc đồng hồ.
Khi cầm lấy một lượng bạc trắng trong tay, Đào Hoa cảm khái:
“Thật đúng là bán hàng nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, không cần xẻ thịt, không cần cân đong, giá còn cao hơn ở trấn tới hai văn! Phu quân à, sau này nếu săn được con nào sống thì mang lên huyện bán đi. Còn con c.h.ế.t thì để lại, chứ trời nóng quá cũng chẳng giữ được bao lâu.”
“Được, nghe nương tử hết.”
Tần Phong dịu giọng đáp, rồi nói tiếp:
“Lúc nãy ta thấy bên phố kia có vài tiệm vàng bạc đá quý, ta và nàng sang đó thử xem sao.”
Hai người sánh vai đi đến hiệu ngọc đầu tiên.
Nhưng vừa tới cửa, Đào Hoa đã bất giác kéo tay áo Tần Phong, nhỏ giọng nói:
“Phu quân, thiếp thấy người hôm nọ đến nhà chúng ta—chính là tên Trương chưởng quầy ấy—hắn cũng ở đây. Hay là ta đi hiệu khác thôi, hắn chắc chắn vẫn không trả giá cao đâu.”
Tần Phong liếc mắt nhìn vào trong, quả thật là hắn.
Chàng gật đầu: “Vậy đi hiệu khác.”
Hai người mới vừa rẽ đi, trong tiệm Trương chưởng quầy đã bắt gặp bóng dáng ấy.
Hắn nhíu mày, vội vàng vẫy một tiểu nhị lại, thấp giọng phân phó:
“Mau, chạy tới Tây phố báo tin cho người kia. Nói rằng… đã đến rồi.”