Đậu Hoàng ngoài sân sủa ầm lên, giãy giụa làm xích sắt kêu loảng xoảng. Ta bước ra cửa, mắng con ch.ó ngốc kia:
“Ngươi sủa cái gì mà sủa hả, Lý Đậu Hoàng!”
Ngay khi ấy, ngoài cổng có người cao giọng hỏi:
“Cố nương tử có ở nhà không?”
Ta đáp: “Có đây.” Rồi thong thả bước ra mở cửa.
Vừa mở cửa, ta giật nảy mình. Trong ngoài ba tầng người, trống đánh chiêng vang, pháo nổ đì đùng, còn náo nhiệt hơn cả ngày ta xuất giá.
Ta chống nạnh hỏi:
“Làm cái gì mà rình rang thế này?”
Từ trong đám đông chen ra một vị sai quan, mặt mày hớn hở, chắp tay trước mặt ta:
“Cô nương có phúc, xin chúc mừng! Tướng công nhà cô nương đã đề tên bảng vàng, đỗ Tam nguyên Thám hoa lang. Đây là phúc phần của cô nương, cũng là hồng phúc của toàn thành Cẩm Châu. Quan Tri phủ phái tiểu nhân đến báo hỷ!”
Nói đoạn, hắn “keng” một tiếng gõ vào chiếc chiêng, âm vang làm tim ta nhảy dựng, ta ôm n.g.ự.c hỏi:
“Thám hoa lang là cái gì?”
Quan sai nói:
“Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa – ba bậc đệ nhất của sĩ tử thiên hạ. Người ta vẫn bảo, làm tiến sĩ đã khó, làm Thám hoa lại càng khó. Mà Thám hoa ấy, phải diện mạo tuấn tú, học vấn uyên thâm, lại phải phong lưu hào hoa… chẳng phải chính là Cố lang quân đó sao!”
Ta mừng rỡ không kìm được, diện mạo tuấn tú, học vấn cao, lại phong lưu trẻ tuổi – đích thực là phu quân ta rồi! Ta lại hỏi:
“Thám hoa rồi thì sẽ thế nào?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Hắn đáp:
“Sáng là Thám hoa vào triều, chiều là vào điện Quang Minh. Cố lang quân từ đây quan lộ thênh thang, mây lành nâng bước, sớm muộn cũng thành trọng thần, lên chức Tể tướng. Mà cô nương, chính là mệnh phụ phu nhân nhà quan!”
Tim ta đập thình thịch, phu quân ta làm đại quan, làm Tể tướng… ta sẽ là phu nhân nhà quan!
Nương ơi, Bích Đào - nhi nữ nương nay cũng có số hưởng thế này. Ở nơi suối vàng, người có thể nhắm mắt yên lòng rồi.
Ta rạng rỡ nụ cười, vui sướng không kìm được, lại càng nhớ thương phu quân. Nghĩ lại ngày xưa, ta chỉ mong cùng chàng sinh một đứa con, ta nuôi con, con lại nuôi ta, chưa từng dám mơ đến ngày hôm nay.
Năm ấy, nương lâm trọng bệnh nằm trên giường, hỏi ta:
“Con không có phụ thân, không có huynh đệ, mai ta c.h.ế.t rồi, con tính sao?”
Ta đáp:
“Nương chết, con cũng chết.”
Nương rơi nước mắt, gõ đầu ta, mắng ta không có chí khí. Người nói:
“Nhi nữ lớn rồi phải gả chồng, phải tìm người thật thà thương con, không được ức h.i.ế.p con.”
Ta hỏi:
“Thật thà là thế nào ạ?”
Nương nói:
“Vương Tam bán thịt heo là người thật thà.”
Ta không nói gì.
Nương lại bảo:
“Thím Nhị ép dầu cũng là người thật thà.”
Ta vẫn im lặng.
Nương giận, mắng ta là đồ tiểu tiện nhân, hỏi ta muốn gả cho hạng người nào.
Ta đáp:
“Biết đọc sách, mặt mũi trắng trẻo.”
Nương không đáp, nước mắt chảy ròng ròng, nghẹn ngào nói:
“Đừng bao giờ lấy kẻ đọc sách!”
Ta hỏi:
“Vì sao?”
Nương nói:
“Người nghĩa khí phần nhiều là đồ tể, còn kẻ bạc tình lại toàn là kẻ đọc sách.”
Ta không phục, đáp:
“Họ học sách thánh hiền, trong bụng chứa toàn nhân nghĩa, sao lại không thật thà?”
Nương thở dài:
“Người đọc sách có gì hay, vai không gánh nổi, tay không xách nổi, mắt chỉ biết ngắm cảnh trăng hoa, nào hiểu gạo dầu mắm muối. Trong lòng chỉ có thánh hiền, còn đâu chỗ cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đáp:
“Không sao, chàng đọc sách, con thêu thùa; chàng lo trăng gió, con lo bếp núc.”
Nương nói:
“Nếu tay con thêu đến rách, mắt mòn mỏi, đến khi hắn công danh hiển đạt lại bỏ con, khi ấy con tính sao?”
Ta ngẫm nghĩ rồi nói:
“Chàng không cần con, con cũng chẳng cần chàng. Con chỉ mượn chàng sinh một đứa con, con nuôi con lớn, nó lại nuôi con.”
Nương hỏi:
“Con bụng mang dạ chửa, lấy gì mà sống?”
Ta đáp:
“Con sẽ tìm một am ni cô, dâng ít hương tiền, mấy vị sư cô từ bi chắc sẽ cho con tá túc, còn giúp con vượt cạn. Nương chẳng phải cũng sinh con như thế sao?”
Nương khóc đến thở không ra hơi, tay tát ta chan chát:
“Con muốn đi theo ta, thì đúng là chẳng có chí khí!”
Nương khóc, ta cũng khóc.
Nương hấp hối, lấy từ dưới gối ra một chiếc khăn gói, bên trong có một cây trâm bạc. Người nói:
“Con có chí cao, nhưng mệnh bạc, nương chẳng giữ nổi con nữa. Nương để lại cho con ba gian phòng, con tự đi tìm kẻ đọc sách của con.”
Nương nắm tay ta không buông, không thể nhắm mắt, không thể trút hơi thở cuối. Người trăn trối:
“Nếu con sống không nổi, hãy đến tìm Trương Trung đường.”
Trương Trung đường là đại thần ở kinh thành, từng đến Cẩm Châu tuần sát. Ngài ngồi kiệu tám người khiêng, phía sau là đoàn thị vệ cưỡi ngựa uy nghi. Hồi ấy, ta còn chen lên đầu ngõ để ngắm ngựa và kiệu. Nương kéo ta về, mắng:
“Nhìn gì mà nhìn! Về nhà!”
Khi Trương Trung đường còn ở Cẩm Châu, nương không cho ta ra khỏi nhà, ta ấm ức đến không ăn nổi cơm. Một ngày nọ, có người “bốp bốp” gõ cửa, nương vẫn cắm cúi thêu, chẳng thèm ngẩng đầu.
Ta ra mở cửa, một quan sai hung hăng hỏi:
“Ngươi tên gì? Quê quán ở đâu?”
Ta đáp:
“Ta tên là Lý Bích Đào, sinh ra lớn lên ở Cẩm Châu.”
Quan lại hỏi nương ta, hỏi quê quán của bà.
Ta đáp:
“Nương tên Trương Tú Nương, cũng là người Cẩm Châu.”
Quan sai hỏi tiếp:
“Nhà các ngươi có nam nhân không? Làm nghề gì?”
Ta đáp:
“Phụ thân mất sớm, nay đã chôn cất; trên dưới không có huynh đệ, nhà chỉ hai mẫu tử ta thêu thùa kiếm sống.”
Quan sai cầm bức họa chân dung, nhìn ta thật kỹ, rồi lại nhìn nương, cuối cùng vẫn chưa buông tha, hỏi:
“Có từng biết người tên Lý Thu Sương? Giọng xứ Mi Châu, dung mạo xinh đẹp, tính tình mạnh mẽ, biết bơi, giỏi chài lưới, năm nay khoảng ba mươi sáu – ba mươi bảy tuổi.”
Ta đáp:
“Chưa từng nghe qua cái tên ấy.”
Ta đóng cửa lại, nói với nương:
“Thu Sương nghe hay hơn Tú Nương nhiều.”
Nương trừng mắt mắng:
“Câm miệng, đồ tiểu tiện nhân!”
Hàng xóm ba thím sáu thẩm sang chơi, họ bảo:
“Vị Trương Trung đường ấy là người có tình có nghĩa, đi gõ cửa từng nhà để tìm một nữ nhân đánh cá – chính là thê tử kết tóc của ngài ấy năm xưa.”
Nương ta thở dài:
“Ôi chao, còn hơn cái lão c.h.ế.t tiệt nhà ta.”
Về sau, Trương Trung đường không tìm được người đánh cá ấy, lại ngồi kiệu trở về kinh thành.
Kể từ đó, nương ta đổ bệnh.
Nương đưa cho ta cây trâm bạc, nằm tựa đầu trên gối lẩm bẩm:
“…hừ, thứ c.h.ế.t tiệt vô tình vô nghĩa… Ai còn biết đánh cá, ai còn đẹp như xưa…”
Nói rồi, nương khép mắt.
Ta… mất nương từ đó.