Nương từng vì có ta mà không thể đánh cá nữa, bỏ nghề cũ, học lấy nghề thêu. Nương thêu hoa đến khi tóc hoa râm, nuôi lớn ta khôn lớn, lại dạy ta nghề thêu của người.
Ta chẳng muốn đi tìm Trương Trung đường, chỉ ở lại giữ ba gian phòng nương để lại, nuôi một con ch.ó nhỏ tên Đậu Hoàng, ngày ngày ngồi trong sân thêu hoa – thêu túi thơm, thêu thắt lưng, thêu khăn tay – nuôi sống bản thân, nuôi cả Lý Đậu Hoàng.
Mỗi tháng ba lần, ta phải ra ngoài – mang túi thơm đến phố Thư viện, thắt lưng đến cầu Thiên Tiên, khăn tay đến chợ Thuỷ Tỉnh Phường.
Hôm ấy ta xách làn nhỏ ra phố, vừa đến đầu phố Thư viện liền bị một kẻ chặn lại. Tên ấy trông mặt mày khó ưa, nhe răng ra cười còn lộ nguyên hàm răng vàng. Hắn giả vờ lịch thiệp hỏi ta:
“Tiểu nương tử định đi đâu vậy?”
Ta cố nén ghê tởm, lạnh nhạt đáp:
“Giữa ban ngày ban mặt, đường lớn thẳng tắp, đi đâu là chuyện của ta, ngươi quản được sao?”
Hắn nheo mắt cười:
“Ui chao, tiểu nương tử tính khí cũng dữ dằn ghê.”
Ta định vòng qua đi tiếp, nào ngờ lại bị hắn nắm lấy tay áo. Hắn ép ta lùi sát vào tường, đưa mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, còn định sàm sỡ tay ta.
Đồ vô lại!
Ta nghiến răng nén giận, mắt chằm chằm nhìn vào hạ bộ hắn. Nương từng dặn: chỗ ấy là yếu huyệt của nam nhân, gặp côn đồ thì cứ nhắm đấy mà đá!
Ta còn chưa kịp ra chân, đã có người nhanh hơn ta một bước, một cước đá văng hắn ra xa. Tên vô lại ngã nhào xuống đất, rống lên:
“Là ai dám đá ông hả!”
Một giọng nói êm tai, biếng nhác đáp lại:
“Cha ngươi đây.”
Ta ngẩng đầu nhìn người kia – hắn mặc một thân thanh y, tay phe phẩy cây quạt xếp, lông mày tuấn tú, đôi mắt sáng rõ, nụ cười nhàn nhã – dung mạo ấy, quả là đẹp mắt.
Ta chỉ dám lén nhìn một lần.
Tên vô lại lồm cồm bò dậy, rít lên:
“Hay lắm, tên Cố Lân kia, ngươi cứ chờ đó!”
Hắn nhàn nhã nói:
“Chờ ngươi làm gì? Tới lạy ta à?”
Tên kia tức đỏ mặt, lầm bầm bỏ đi.
Lúc ấy hắn mới quay sang mỉm cười với ta, làm tim ta loạn nhịp. Hắn hỏi:
“Cô nương có bị dọa sợ chăng?”
Ta cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp:
“Cũng có hơi kinh hãi.”
Hắn nói:
“Chớ sợ. Cô nương định đi đâu? Tại hạ xin tiễn một đoạn.”
Ta nói:
“Ta mang túi thơm đến tiệm thêu, làm phiền ân công. Ta gọi Lý Bích Đào, chẳng hay công tử họ tên gì?”
Hắn bật cười, nói:
“Ta họ Cố, tên Lân, biểu tự là Hữu Lân.”
Biểu tự gì cũng mặc, miệng ta thì gọi hắn là Cố công tử, lòng lại thầm gọi: Cố lang quân.
Hắn bảo đưa ta đến tiệm thêu, ta xách giỏ, cúi đầu, bước chân rón rén mà đi, còn hắn thong dong đi bên, hai tay chắp sau lưng, sóng vai cùng ta.
Tháng ba mùa xuân, yến oanh chao liệng, dưới đất là hai chiếc bóng quấn quýt – một cúi đầu, một chắp tay sau lưng.
Tim ta như có chú thỏ con nhảy nhót không ngừng, ôm cũng không yên.
Dọc đường có người quen trêu ghẹo:
“Bích Đào, tìm đâu ra lang quân tuấn tú vậy?”
Ta đỏ mặt đáp nhỏ:
“Đây là ân công của ta, chứ chẳng phải lang quân.”
Len lén liếc nhìn, thấy hắn chỉ khẽ cúi đầu nhìn đường, khoé môi khẽ cười.
Đưa xong túi thơm, ta định quay về, nhưng đứng ở đầu phố ngó đông ngó tây lại chẳng nhớ đường. Hắn hỏi:
“Nhà cô nương ở đâu?”
Ta vừa mừng vừa ngại, nói nhỏ:
“Ta ở phía tây cầu Vạn Lý, đi dọc theo phố là cả một hàng đào hồng, cuối hàng là hẻm Yến Tử, ta ở căn thứ ba trong hẻm.”
Ta lén ngẩng lên nhìn hắn, trong lòng có chút kỳ vọng. Hắn gật đầu nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trùng hợp thay, tại hạ cũng ở cầu Vạn Lý, dọc theo bờ sông là hàng liễu rủ, dưới liễu có một hẻm tên Thanh Y, ta ở ngay đầu hẻm.”
Ta lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Hắn hỏi:
“Cô nương nhớ rồi chứ?”
Ta gật đầu:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Ghi nhớ rồi.”
Hắn bật cười, ta lúc ấy mới sực tỉnh, thầm mắng mình không biết xấu hổ.
Hắn nói:
“Đã cùng ở cầu Vạn Lý, chi bằng đi chung một đường?”
Ta đỏ mặt gật đầu, theo hắn chậm rãi bước đi. Chẳng bao lâu đã đến hẻm Thanh Y – là nhà của hắn. Ta nên cáo từ, nhưng chân lại chẳng muốn nhấc lên.
Đứng ở đầu hẻm nhà hắn, lòng ta bối rối hoang mang, chẳng biết nên làm gì. Hắn nhìn ta một cái, lại nhìn sang bên kia cầu, nói:
“Phong cảnh bờ bên ấy thật đẹp, sang đó ngắm hoa đào cũng hay.”
Ta yên lòng, lại cùng hắn bước tiếp. Nhưng đường sao mà ngắn quá… Ta đã nghe thấy tiếng Đậu Hoàng sủa vọng từ xa. Ta thoáng ngẩn ngơ, rồi chỉ vào cửa nhà mình, cất giọng bảo hắn:
“Chốn ấy chính là nơi ta cư ngụ, con ch.ó đang sủa tên là Lý Đậu Hoàng, là vật bầu bạn cùng ta nơi đây, chỉ hai kẻ cô đơn nương tựa nhau mà sống.”
Hắn khẽ gật đầu, môi điểm nụ cười nhàn nhạt, đoạn xoay người định cáo biệt rời đi. Tim ta bỗng rối loạn, vội cất tiếng gọi giữ hắn lại.
Ta nói:
“Đa tạ công tử đưa ta về, lễ thưa cũng nên có lễ đáp. Ta xin được đưa công tử về nhà.”
Hắn thoáng sững người, rồi cười rộ, nụ cười ấy như làm xuân sắc thêm tươi, khiến hoa đào cũng phai nhạt. Hắn hỏi:
“Vậy sau đó, có phải ta lại đưa nàng về nữa không?”
----------------
Ta e là đã sinh bệnh. Cơm chẳng muốn ăn, hoa chẳng muốn thêu, chỉ ngồi nơi đầu ngõ, mắt dõi theo hàng liễu bên kia sông.
Ta hỏi Đậu Hoàng:
“Họ Cố kia, là ‘Cố’ nào? ‘Lân’ kia, là ‘Lân’ gì?”
Đậu Hoàng cũng không rõ, chỉ nằm bên chân ta, l.i.ế.m lấy tay ta như an ủi.
Ta âm thầm cắn răng, đi tìm Tam ca mua thịt, lại ghé Thái Bạch Phường mua rượu. Ta băm thịt, thái hành, gói bánh chẻo, mang theo cả bánh lẫn rượu, dọc bờ sông mà đi.
Đi qua một đoạn đường đầy hoa đào, qua hàng liễu rủ ven sông, ta đến đầu ngõ Thanh Y, dừng lại trước cửa nhà hắn, do dự chẳng dám gõ cửa.
Ta cứ thế đi tới đi lui trước cửa, hận bản thân hèn nhát, vô dụng. Rõ ràng chẳng phải ta nhớ nhung gì nam nhân, ta chỉ là đến trả ơn thôi!
Lại định giơ tay...
Không được.
Phải đếm đến trăm rồi mới gõ.
Ta vừa đếm đến chín mươi chín, thì cánh cửa sau lưng kêu "két" một tiếng, lang quân trong mộng của ta liền hiện ra trước mặt.
Ta nói:
“Cố công tử, thật là trùng hợp.”
Hắn đứng trong cổng gật đầu:
“Ừm, thật trùng hợp.”
Ta nói:
“Thấy tiết trời đẹp, ta tiện đường tản bộ một hồi.”
Hắn nhìn hộp đồ ăn nơi tay ta, lại gật đầu:
“Ừm, quả là tiện đường.”
Mặt ta lập tức đỏ bừng. Ta mím môi, chần chừ chốc lát mới nói:
“Kỳ thực là ta cố ý đến, để tạ ơn công tử hôm trước cứu giúp.”
Hắn khoanh tay, nhướng mày:
“Khách khí.”
Ta nói:
“Ta có gói chút bánh chẻo, mua thêm chút rượu, mong công tử đừng chê.”
Hắn đáp:
“Không chê.”