Nương khi mang thai ta vẫn đi khắp nơi, nào có xảy ra chuyện gì đâu.
Chàng lại nói:
"Nàng còn dám nghẹn họng không nói? Ta nói một câu, trong lòng nàng hẳn đã đáp lại mười câu rồi."
Không có mười câu, cùng lắm ta chỉ đáp một câu mà thôi.
Chàng thở dài, bảo:
"Lại đây."
Ta đứng dậy, liền bước tới.
Chàng kéo ta ngồi lên đùi, tay vuốt bụng ta, bất lực nói:
"Đào nhi, vi phu bận rộn suốt ngày, nàng hãy để ta yên tâm. Đợi khi ta rảnh, sẽ tự mình dẫn nàng đi, bảo hộ nàng, khi ấy ta mới an lòng."
Nhưng chàng nào có khi nào rảnh?
Mùa thu mưa to liên miên, chàng bận đến mức chẳng kịp ăn cơm, không có thời gian thay y phục, đến cửa nhà cũng chẳng kịp bước vào.
Chàng phải dẫn người đắp đê ngăn lũ, sợ nước lớn cuốn trôi ruộng đồng, nhấn chìm Dương Châu thành, hủy hoại sinh kế dân lành.
Lúc xuất môn, chàng ngoảnh lại nhìn ta. Ta nói:
"Chàng cứ yên tâm mà đi, ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà."
Ta quả thật ngoan ngoãn ở nhà, để phu quân được yên lòng.
Nhưng nhi tử trong bụng chẳng an phận, trời ngoài kia mưa như trút, mà con thì gấp gáp đòi ra đời.
Tiểu Thúy hoảng loạn, cả phủ trên dưới đều hoảng loạn.
Ta mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, bình tĩnh phân phó:
"Mau mời bà đỡ, nấu nước sôi, không được kinh động đại nhân."
Bên ngoài mưa rơi ào ạt, ta gào còn lớn hơn cả tiếng mưa.
Bà đỡ nói:
"Phu nhân, đừng kêu, giữ sức mà rặn."
Ta cắn môi không hé một lời, dồn sức rặn.
Nhi tử ta bướng lắm, cứ chẳng chịu ra khỏi bụng nương.
Bà đỡ đẩy bụng ta, nói:
"Phu nhân, đừng sợ, cứ theo hướng ấy mà rặn."
Ta không sợ, liền theo hướng ấy mà rặn.
Trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, mưa chẳng dứt.
Ta kiệt sức, giọng khản đặc, đầu choáng mắt hoa.
Tiểu Thúy vừa khóc vừa đổ nước đường cho ta, mà lòng ta chỉ nghĩ tới phu quân: chàng đang ở đâu? Đã ăn cơm chưa? Có bị mưa ướt không?
Ta thầm nhủ với con:
"Con à, phải cố gắng."
Ta lại thầm nhủ với chính mình:
"Lý Bích Đào, ngươi phải cố gắng."
Bà mụ nói: "Phu nhân, sắp rồi! Hài tử ló đầu rồi! Chớ buông sức, tiếp tục dùng lực!"
Ta không buông, tiếp tục dùng lực.
Ta dốc hết sức bình sinh, chỉ nghe tiếng người cười, rồi nghe tiếng nhi tử cất tiếng oa oa.
Có người bế một vật nhỏ xíu đưa tới trước mặt ta, nói: "Chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia."
Nhi tử của ta đỏ au, da nhăn nheo, chẳng được phần nào giống phụ thân tuấn tú, nom xấu xí hết sức.
Hài tử sinh đã mấy ngày, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, vẫn chưa được gặp phụ thân.
Chưa gặp phụ thân mà nó vẫn vui, chỉ cần trêu chọc là đã toe toét cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta dỗ con ngủ, dỗ đến chính mình cũng lơ mơ muốn thiếp đi, mới chợp mắt một lúc đã thấy đầu giường xuất hiện một "Chung Quỳ".
Hắn đứng đó, rơi lệ nhìn con.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Hắn khàn giọng gọi: "Đào nhi", ta mới nhận ra đó là phu quân ta.
Hắn hôi hám, dơ dáy, râu ria lởm chởm, thân mình đầy bùn đất.
Hắn nhìn nhi tử chằm chằm, dè dặt hỏi: "Đào nhi, đây là ai?"
Ta đáp: "Đây là con chàng, còn chưa đặt tên."
Hắn nói: "Ừm. Nó có tên rồi. Đại danh là Cố Duy, tiểu danh là Nguyên Phương."
Hắn đưa ngón tay ra khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của Nguyên Phương, lại vội vàng rụt về. Nguyên Phương hoàn toàn không biết phụ thân đáng sợ kia đang định sờ mình, vẫn say ngủ ngọt ngào, miệng khẽ mỉm cười, trong mộng tựa hồ nở một đóa hoa nhỏ.
Hắn nhìn thấy liền nước mắt trào ra như suối.
Hắn nức nở nói: "Đào nhi, ta có lỗi với nàng. Ta nghe nói nàng sinh suốt một ngày một đêm, vậy mà ta lại chẳng ở bên nàng."
Ta nói: "Có gì mà có lỗi, con là của chàng, cũng là của ta. Ta thay chàng sinh, cũng là vì chính mình."
Hắn định ôm ta, ta giơ tay cản lại, ghét bỏ nói: "Đi đi, chàng mau đi tắm rửa sạch sẽ, kẻo làm nhi tử ta tỉnh giấc vì mùi hôi của chàng."
Hắn sững người, cúi đầu ngửi bản thân.
Hắn tự đi tắm rửa, trở lại làm vị lang quân tuấn tú ngày nào. Hắn nằm bên cạnh Nguyên Phương, khẽ vuốt tay nhỏ của con, vuốt khuôn mặt nhỏ của con, mắt ánh lên sự dịu dàng.
Hắn nắm tay ta, nói: "Đào nhi, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho mẫu tử nàng, không để hai người chịu uất ức…"
Hắn chưa nói xong đã nhắm mắt ngủ mất.
Mặt vẫn tựa vào mặt Nguyên Phương, tay vẫn nắm tay ta.
------------------------
Phu thê chúng ta đến Dương Châu, năm đầu, hai người thành ba người. Năm thứ hai, ba người thành bốn người.
Sinh Nguyên Phương thì như liều mạng, sinh Kỷ Phương thì như gà đẻ trứng.
Chàng vốn muốn ở bên ta khi ta sinh, để bù đắp tiếc nuối khi Nguyên Phương ra đời.
Vào những ngày cận kỳ, chàng gác lại công vụ, khước từ khách khứa, ngày ngày quanh quẩn bên ta. Ta cần ngồi thì ngồi, cần đứng thì đứng, dỗ Nguyên Phương ăn ngủ, mọi thứ đều yên ắng như thường, trôi qua mấy hôm liền.
Hôm ấy, chàng đang nghĩ tên cho đứa nhỏ trong bụng. Nếu là nhi tử, sẽ đặt tên là Cố Dương, tiểu danh là Kỷ Phương. Nếu là nhi nữ, sẽ đặt tên là Cố Cẩm, tiểu danh là Niệm Niệm.
Chúng ta đang đoán trong bụng là Kỷ Phương hay Niệm Niệm, thì có người từ kinh thành tới.
Người tới là một vương gia, mời chàng đi thương nghị chính sự, chàng nhíu mày, không vui: "Có gì mà thương nghị, lao dân hao tài, lại bắt ta phải lo lắng."
Tới lượt nhóm thứ hai đến mời, chàng vẫn không muốn đi, cuộn sách ngồi bên ta, cùng ta canh giờ cho Nguyên Phương ăn cơm.
Chàng chọc cười Nguyên Phương: "Cho phụ thân ăn một miếng."
Nguyên Phương gật đầu, mớm cho chàng một miếng.
Chàng lại nói: "Cho phụ thân thêm một miếng nữa."
Nguyên Phương lại mớm thêm một miếng.
Chàng còn nói: "Phụ thân còn muốn ăn một miếng nữa."
Nguyên Phương mím môi, khóc òa lên, chỉ vào mũi chàng rồi méc với ta: "Phụ thân vô liêm sỉ!"
Chàng chọc con khóc, ta trừng chàng một cái, chàng cười ha hả, lúc ấy đoàn thứ ba lại đến mời.
Ta nói: "Công vụ là trọng."
Chàng mới giận dữ đứng dậy thay y phục, trước khi đi bế Nguyên Phương lên thơm hai cái, rồi cúi xuống nói với bụng ta: "Các con phải ngoan, phụ thân đi rồi sẽ về." Rồi quay sang ta nói: "Ta đi ứng phó đôi lời."
Nguyên Phương gật đầu, ta cũng gật đầu.
Chàng vừa rời đi, bụng ta liền bắt đầu đau.
Tối ấy chàng về nhà, Nguyên Phương kéo tay chàng vào phòng, chỉ vào cái bọc nhỏ đang ngủ trên giường, giọng bi bô: "Phụ thân, đệ đệ."
Chàng sững người, ngẩn ra hồi lâu, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mắng lớn: "Đều tại cái tên cẩu Hoàng đế kia! Muốn xuống Giang Nam thì xuống, muốn về thì về, thương nghị gì mà phải sớm thế?!"
Nguyên Phương cũng nắm chặt tay: "Hừ, cẩu Hoàng đế!"
Trời ơi đất hỡi, phu quân ta tức đến mức muốn tạo phản rồi!