Hoàng đế muốn ngự giá Giang Nam, phu quân ta bận tối mặt mũi. Chàng phải xây cầu, mở đường, dời núi dẫn thủy, trồng hoa dựng vườn.
Chàng ít nói, sắc mặt u ám, cả người rệu rã. Có lúc một mình ngồi uống rượu, hỏi ta: "Đào nhi, ta thường tự hỏi, làm quan là vì điều gì?"
Vấn đề ấy cao sâu quá đỗi, ta đâu có thấu.
Ta chầm chậm luồn kim qua vải, nhẹ giọng nói với chàng: "Nương ta thêu thùa, nuôi sống ta. Ta trước đây thêu, nuôi sống bản thân. Sau gặp được Ngô đại nương, tay nghề cao, tiếng tăm lẫy lừng, mở xưởng thêu, nuôi sống bao người."
Ta nhìn phu quân nói tiếp: "Ta cũng không hiểu làm quan là vì cớ gì, nhưng nghĩ rằng nhờ bản lĩnh của phu quân, làm được quan, mới có thể giúp được nhiều người hơn."
Chàng khi ấy mới mỉm cười: "Đào nhi lời tuy mộc mạc mà đạo lý sâu xa." Rồi thì thầm: "Giúp vua trở thành Nghiêu Thuấn, khiến phong tục thuần hậu trở lại."
Khi mùa xuân vừa qua, mùa hạ đến gần, đứa nhỏ tên là Kỷ Phương đã được sáu tháng tuổi.
Lúc ấy, Hoàng đế giá lâm Dương Châu. Rồng ngự giang hồ, cờ quạt che trời, náo động cả thành.
Phu quân của ta phải đi hầu giá, ta thì ở lại trông nhà cùng hai hài tử.
Ta ôm lấy Kỷ Phương mà dạo quanh sân, thấy Đậu Hoàng cùng Nguyên Phương nô đùa. Đậu Hoàng đuổi theo cái đuôi của chính mình, Nguyên Phương cười khúc khích, Kỷ Phương cũng cười khanh khách trong lòng ta.
Bấy giờ, có người xông thẳng vào cửa phủ nhà ta.
Người ấy dáng vẻ kiêu kỳ, thần sắc ngạo nghễ, đầu đội đầy trâm ngọc, nhan sắc xinh đẹp vô song, đứng ngay trước cổng tròn nguyệt môn, lạnh lùng hỏi ta:
"Ngươi chính là Lý Bích Đào?"
Ta vỗ nhè nhẹ lưng Kỷ Phương, khẽ gật đầu:
"Phải, chính là ta."
Nàng ta nheo đôi mắt phượng, đánh giá ta từ đầu đến chân. Rồi lại nhìn Nguyên Phương dưới đất, lại ngó sang Kỷ Phương trong lòng ta.
Nàng ta ngẩng cằm, nhướng mày hỏi:
"Ngươi có điểm nào xứng với Cố Lân?"
Ta mỉm cười, đáp:
"Cô nương thật là vô lễ. Ta là mẫu thân của nhi tử chàng, là thê tử kết tóc cùng chàng. Kiệu hoa danh chính ngôn thuận rước vào cửa, con ta không hỏi có xứng hay không, phu quân ta cũng chẳng hỏi có xứng hay không. Cô nương đường đường ban ngày mà dám xông vào phủ người khác, lại hỏi ta có xứng với trượng phu của mình không?"
Nàng ta dựng ngược mày liễu:
"Vô lễ!"
Vô lễ thì vô lễ, ta chẳng hề ngán.
Ta gọi Tiểu Thúy:
"Tiễn vị cô nương này ra ngoài."
Tiểu Thúy mời nàng ta đi, nàng ta còn quay lại trừng mắt nói:
"Ngươi cứ đợi đấy cho bản cung!"
Mặt ta trầm xuống, trong lòng cũng oán hận tột cùng:
"Đợi thì đợi."
Năm xưa phu quân ta dùng kế khiến nàng ta nản lòng thoái chí, mới có thể rút lui khỏi kinh thành. Nào ngờ ba năm nay, nàng ta chọn mãi không vừa lòng người, cuối cùng vẫn không buông bỏ được Cố Lân.
Không buông được thì sao? Dựa vào thân phận cao quý của nàng, là đích nữ của Hoàng hậu, liền có thể cướp trượng phu của người khác, phá nát gia thất của người khác? Vậy thiên hạ còn có đạo lý hay không? Còn có vương pháp hay chăng?
Ta ở nhà chờ đợi hai ngày, quả nhiên đợi được một đạo thánh chỉ — Hoàng đế triệu kiến Cố Lý thị.
Ta đón chỉ, quay đầu nhìn Tiểu Thúy. Nàng mắt hoe đỏ nói:
"Phu nhân, không thể đi được!"
Ta cười nhạt:
"Không sao cả, giúp ta chải đầu trang điểm."
Tiểu Thúy thay ta chải tóc, điểm trang. Trong lúc ấy, Kỷ Phương trong nôi òa khóc, còn Nguyên Phương ôm chân ta hỏi:
"Nương đi đâu chơi vậy?"
Ta vuốt tóc con, nhẹ giọng nói:
"Nương lên thuyền chơi một chút."
Nguyên Phương chu môi:
"Con cũng muốn đi."
Ta cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt con:
"Nguyên Phương là ca ca, nương không có nhà, phải chăm sóc đệ đệ cho tốt."
Nó gật gật đầu, vỗ n.g.ự.c bé nhỏ:
"Nương có nhà cũng phải chăm sóc đệ đệ!"
Ta rưng rưng nước mắt, hôn nhẹ lên mặt con.
Ta lại bế Kỷ Phương lên, hôn nhẹ má con.
Rồi ta ra khỏi cửa, Đậu Hoàng chạy vòng quanh chân ta.
Ta xoa đầu nó:
"Đậu Hoàng, trông kỹ phụ thân, trông kỹ hai đệ đệ, trông kỹ cửa phủ của chúng ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bước lên thuyền rồng, gặp Hoàng đế. Bên cạnh ngài là công chúa điện hạ, dưới thềm là quần thần văn võ.
Phu quân ta đứng trong hàng quan lại, ánh mắt sâu lắng nhìn về phía ta.
Ta mỉm cười với chàng, rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng đế nhàn nhạt hỏi:
"Người đang quỳ là ai?"
Ta đáp:
"Thần phụ, Cố Lý thị."
Hoàng đế hỏi:
"Ngươi quê quán nơi nào?"
Ta đáp:
"Thần phụ người Cẩm Châu, Cẩm thành."
Hoàng đế lại hỏi:
"Xuất thân ra sao?"
Ta đáp:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
"Thần phụ vốn là cô nhi, sống bằng nghề thêu dệt."
Hoàng đế gằn giọng:
"Tổ tiên nhà ngươi có bậc thánh hiền không? Trong nhà có người đỗ đạt làm quan chăng?"
Ta cúi đầu:
"Không có thánh hiền, chẳng có quan lại."
Hoàng đế giận dữ:
"Xuất thân như vậy, ngươi dựa vào đâu mà xứng với Thám hoa lang của trẫm? Làm sao xứng với cánh tay phải của trẫm?"
Ta thưa:
"Tâu Hoàng thượng, thần phụ chỉ biết cá sống trong nước, chim bay trên trời, hoa cùng nở một nhành, uyên ương kết cánh song song. Thần phụ chỉ biết là như vậy, chứ chẳng biết vì sao lại như vậy."
Hoàng đế nghe thế sững sờ:
"Ngươi..."
Ngài nhìn sang đám quan lại, mọi người cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Ta len lén nhìn phu quân, thấy trong mắt chàng có ý cười thoáng hiện.
Hoàng đế bất ngờ đập bàn:
"Cố Lân! Ngươi dám lừa trẫm!"
Ta giật mình kinh hãi.
Phu quân ta trầm tĩnh bước ra khỏi hàng, quỳ xuống bên cạnh ta, chắp tay thưa rằng:
"Thần không rõ mình đã lừa dối quân vương thế nào."
Hoàng đế nói:
"Ngươi thuở xưa ở kinh thành, giả bộ phong lưu, cố tình phóng đãng, chẳng phải là lừa vua sao?"
Phu quân ta đáp:
"Hoàng thượng thứ cho. Thần năm xưa ở kinh, phong lưu không giả, phóng đãng là thật. Vườn xuân hoa nở đầy khắp, nếu chẳng phải Bích Đào, thì mẫu đơn hải đường đều có thể hái. Nước nhẹ ba ngàn, ngoài bầu này ra, nước giếng nước sông đều uống được. Nếu lòng thần chẳng định, át sẽ đa tình khắp nơi. Người chẳng phong lưu, uổng phí tuổi xuân. Phóng đãng, là thiên tính nam nhi."
Chung quanh có tiếng cười bật ra.
Công chúa phía trên tức giận quát:
"Phụ hoàng, người xem hắn kìa!"
Hoàng đế hừ lạnh:
"Nói hay lắm. Nhưng ngươi dùng lời ấy để tránh hôn, ngươi thà chọn hoa thường cỏ dại, mà khinh miệt cành vàng lá ngọc. Trong mắt ngươi còn có hoàng gia, còn có trẫm không?"
Phu quân ta nói:
"Thần không dám."
Hoàng đế nói:
"Ngươi đã không biết kính trên nhường dưới, vậy trẫm sẽ tước đi xuất thân của ngươi, gỡ mũ ô sa của ngươi, đày ngươi đi sung quân."
Lòng ta thoắt lạnh buốt.
Phu quân ta vẫn trầm giọng nói:
"Thần tuân chỉ."
Hoàng đế gằn:
"Ngươi!"
Ánh nhìn phẫn nộ của Hoàng đế rơi vào ta, nói:
"Lý thị, trẫm cho ngươi chọn. Ngươi muốn để Cố Lân sung quân, hay tự mình xin hưu thư?"